Người cũ ra đi để lại cho tớ một nỗi đau, còn cậu nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt xoa dịu đi vết thương lòng trong con người tớ.
Chưa bao giờ tớ đem cậu và người ấy ra làm một phép so sánh, mà thật tâm, tớ thầm cám ơn hai người con trai đến bên đời cuộc đời tớ. Một là vị ngọt đắng của tình yêu. Một là nhẹ nhàng ấm áp của trái tim.
Như là cổ tích, cậu xuất hiện cạnh tớ mỗi lúc tớ buồn, cô đơn, trống trải và cần một bờ vai để dựa dẫm. Và cũng như là phim Hàn khi cậu xuất hiện cũng là bắt đầu cho một mối tình tay ba và cũng là kết thúc cho mối tình kéo dài 1năm 3 tháng .
Không buồn khi kết thúc một mối tình mà cảm giác tim mình quặn đau, tội lỗi khi bị cho rằng bấy lâu lừa dối dường như chiếm hết mọi suy nghĩ trong đầu. Chia tay rồi, tớ nhìn mọi thứ dưới con mắt u ám và sợ hãi…
Cậu không đẹp trai bằng, không học giỏi bằng người ta nhưng bên cậu tớ đã cảm thấy bình yên hơn, thanh thản hơn.
Yên tâm dựa vào vai cậu khi bị người cũ nói những lời nặng nề…Lắc đầu nguầy nguậy khi cậu cho rằng lỗi là ở cậu. Để rồi lúc đứng dậy tớ thực sự thấy lòng thanh thản hơn.
Yên tâm dựa vào lưng cậu khi ngồi sau xe đạp mỗi lần chực khóc vì chuyện gia đình… Cậu đã lặng im không nói gì nhưng mỗi lần bước xuống xe tớ thấy nhẹ lòng hơn.
Yên tâm để cậu nắm tay mỗi lần phải lách vào chợ hay đi picnic cùng lớp…
Yên tâm để cậu siết tay đỡ dậy khi tớ gục ngã trước kết quả bài kiểm tra không như chờ đợi…Có lẽ chuyện tình cảm đã khiến tớ phân tâm nhiều.
Và yên tâm để cậu hôn vào má trong lần sinh nhật cậu…
Khoảng cách giữa chúng ta đã vượt mức tình bạn nhưng khoảng cách để đến tình yêu vẫn là rất xa.
Tớ biết tớ đã không quyết đoán tình cảm với cậu để bên tớ cậu luôn là người chờ đợi. Có lẽ tớ đã quá yếu mềm khi thấy người cũ đi với ai kia cũng dâng cảm giác buồn vô cớ. Và tớ cũng đủ hiểu, vô tình, tớ đã làm cậu thất vọng và tổn thương rất nhiều.
Dù chưa một lần nói ra, thực lòng tớ mến cậu. Thật đấy! Nhưng cũng vì thế mà tớ xin lỗi cậu rất nhiều. Cậu bạn của tớ ạ!
Lúc cậu nghiêng nghiêng đầu nheo mắt nhìn tớ khi tớ đang ngồi khóc một mình. Là lúc “ngây thơ” hỏi thăm: “Ơ, sao thế?”, dù rằng con tim không loạn nhịp nhưng tớ thấy mặt mình đã nóng lên.
Lúc cậu cố tình tránh đi khi tớ gặp lại người cũ ở cửa hàng lưu niệm. Tớ nhận ra thêm một lần nữa tớ thiếu quyết đoán để cậu quay đi trong thất vọng, để tình cảm mình thêm một chút đắn đo nơi người cũ.
Và tớ biết tớ đã sai rất nhiều khi hết lần này đến lần khác tránh trả lời câu hỏi của cậu. Trì hoãn, tớ biết đó không phải là cách, nhưng trong phút nói ra tớ sợ cậu sẽ rời xa.
Nhưng với bất kì ai tình cảm cũng là thứ khiến người ta chùn bước, khó lòng dứt khoát được, chính vì thế tớ cám ơn cậu rất nhiều, cám ơn cậu đã hiểu tớ gia hạn cho tớ thêm thời gian.
Với cậu, với tớ đó cũng chỉ là sự trì hoãn, thêm một ngày lớn lên lại hiểu ra chính mình cũng dần trì hoãn tình cảm với mình. Ngày qua, nấc thang “yêu mến” thêm một bậc nhưng khoảng cách với từ “yêu” lại rõ ràng hơn.
Dẫu rằng lúc nói ra thất vọng sẽ bao trùm nhưng lần này tớ thực sự tin vào ngày mai.
Ngày mai chúng ta sẽ lớn hơn, trưởng thành hơn trong ý thức. Có thể cậu hiểu đây là lời từ chối, nhưng thực sự có lẽ tớ đang biện minh cho sự trì hoãn của trái tim đến một lúc trái tim hai chúng ta rộn ràng bởi một hình ảnh khác. Hoặc đến một lúc nào đó cậu lại tự cốc đầu nhận ra sự nhầm lẫn của trái tim mình như tớ đã từng như thế, nhưng chỉ có những lúc này mới thấy được khoảng cách mịt mờ giữa ranh giới đến tình yêu.
Dù có chuyện gì chúng ta vẫn sẽ là hai người bạn tốt như từ trước đến nay vẫn thế phải không cậu? Đâu phải tình cảm giữa một đứa con trai và một đứa con gái chỉ có thể là tình yêu khác giới mà còn có thể là những thứ tình cảm khác nhưng nó vẫn xuất phát từ tình yêu thương. Ừ, như cậu nói thì tình yêu đâu dễ gọi tên….