tiếp chương XIVTừ khi cô bị tai nạn, mỗi ngày cô mới hiểu rằng thật ít người nhận thức được thời gian đáng coi trọng và quý giá biết bao. Cô giải thích cho anh những kết luận từ câu chuyện của cô “Anh muốn hiểu một năm sống là gì : hãy đặt câu hỏi cho một sinh viên vừa thi trượt kì thi cuối năm. Một tháng sống : hãy hỏi một người mẹ vừa cho ra đời đứa con đẻ non và đang đợi nó được ra khỏi lồng kính để bà được ôm con trong vòng tay mình, bình yên vô sự. Một tuần : hỏi một người làm việc ở nhà máy hay dưới hầm mỏ để nuôi gia đình mình. Một ngày : hỏi hai người đang yêu mê mệt và đang đợi để gặp lại nhau. Một giờ : hỏi một người mắc chứng sợ bóng tối, đang bị kẹt trong cái thang máy hỏng. Một giây : nhìn vẻ mặt người vừa thoát khỏi tai nạn ôtô, và một phần nghìn giây : hỏi một vận động viên vừa đoạt huy chương bạc ở thế vận hội, chứ không đoạt huy chương vàng mà vì nó anh ta đã luyện tập suốt đời mình. Cuộc sống thật kỳ diệu, Arthur, và em nói với anh điều này với ý thức đầy đủ về sự việc, bởi vì từ khi em bị tai nạn, em thưởng thức giá trị của từng khoảnh khắc. Vì vậy em xin anh, chúng ta hãy tận hưởng tất cả những giây phút mà chúng ta còn lại này”
Arthur ôm cô trong vòng tay mình và thì thầm vào tai cô: “Mỗi giây bên em đáng giá hơn tất cả những giây khác”. Họ đã trải qua phần còn lại của đêm như vậy, ôm ghì lấy nhau trước lò sưởi. Cơn buồn ngủ ập đến với họ lúc gần sáng, cơn bão không dịu di mà còn trái lại. Tiếng chuông điện thoại di động của anh đánh thức họ vào quãng mười giờ, đó là Pilguez, ông đề nghị Arthur tiếp ông, ông có chuyện muốn nói với anh và ông xin lỗi về cách cư xử của mình hôm qua. Arthur do dự, không biết người này định điều khiển anh hay ông ta chân thành. Anh nghĩ đến cơn mưa như trút nước sẽ không cho phép họ ở phía ngoài, và dự kiến rằng Pilguez sẽ lợi dụng cớ này để thâm nhập vào nhà. Không suy nghĩ thêm, anh mời ông ta đến ăn trưa trong bếp của anh. Có thể là để mạnh hơn ông ta, để làm lạc hướng. Lauren không bình luận một lời, cô phác một nụ cười buồn mà Arthur không nhận thấy.
Viên thanh tra cảnh sát xuất hiện hai giờ sau. Khi Arthur mở cửa cho ông, một cơn gió lốc dữ dội ập vào hành lang và Pilguez thậm chí phải giúp anh đóng lại cánh cửa.
- Đúng là bão rồi !- ông thốt lên.
- Tôi tin chắc rằng ông không đến để nói về khí tượng.
Lauren theo họ vào bếp. Pilguez quẳng chiếc áo mưa của ông lên ghế và ngồi vào bàn. Hai bộ đồ ăn được bày ra, có món salad Ceasar trộn thịt gà nướng, tiếp theo là món trứng ốplết với nấm, đó là bữa ăn trưa của họ. Tất cả được kèm rượu cabernet mác Nappa Valley.
- Anh tiếp tôi như vậy thật tử tế quá, tôi không muốn làm cho anh phải mệt như vậy.
- Cái làm cho tôi mệt, ông thanh tra ạ, đó là việc ông cứ ra sức làm cho tôi bực mình với những câu chuyện kỳ quặc của ông.
- Nếu nó kỳ quặc đúng như anh nói, tôi sẽ không làm anh bực mình lâu đâu. Vậy anh là kiến trúc sư phải không ?
- Ông đã biết rồi !
- Loại kiến trúc gì ?
- Tôi rất ham thích việc phục chế các di sản.
- Có nghĩa là gì ?
- Lấy lại cuộc sống cho những toà nhà cổ, bảo quản tường đá nhưng cấu trúc lại để nó thích ứng với cuộc sống hiện nay.
Pilguez đã gãi đúng chỗ ngứa, ông đã kéo Arthur vào một lĩnh vực lôi cuốn anh, nhưng cái mà Pilguez phát hiện ra lại là anh là người rất hấp dẫn, và viên cảnh sát già rơi vào chính cái bẫy của mình; ông muốn tạo nên một sự quan tâm của Arthur, một con đường để giao tiếp, ông đã bị cuốn hút vào câu chuyện của đối tượng nghi ngờ mình.
Arthur đã cho ông một bài giảng thật sự về đá, từ kiến trúc cổ đại đến truyền thống, điểm qua kiến trúc hiện đại và đương đại. Viên cảnh sát già bị mê hoặc, ông hỏi hết câu này đến câu khác và Arthur đưa ra những câu trả lời. Cuộc trò chuyện kéo dài như vậy khoảng hai tiếng mà họ không cảm thấy lâu. Pilguez biết được thành phố của ông đã được xây dựng lại như thế nào sau trận động đất lớn, lịch sử những toà nhà lớn mà ông thấy hàng ngày, một loạt những câu chuyện kể về việc các thành phố và các đường phố mà ta đang sống.
Những tách cà phê nối tiếp nhau, và Lauren sững sờ tham dự không biểu lộ cảm xúc gì trước mối đồng cảm kỳ lạ đang hình thành giữa Arthur và viên thanh tra.
Khi câu chuyện về việc cầu Golden Gate đã được tưởng tượng nên như thế nào bắt đầu chuyển hướng, Pilguez ngắt lời anh; đặt tay mình lên tay anh, ông thay đổi chủ đề một cách đột ngột. Ông muốn nói chuyện với anh như hai con người với nhau, chứ không có tính cách như một cảnh sát già mà bản năng chưa từng nhầm lẫn bao giờ. Ông cảm thấy và ông biết rằng cơ thể người phụ nữ ấy được giấu trong căn phòng đóng kín ở đầu hành lang. Tuy thế ông không hiểu đông cơ của sự bắt cóc này. Đối với ông, Arthur là kiểu người mà một người cha muốn con trai của mình được như thế, ông thấy anh lành mạnh, có học thức, lôi cuốn, thế thì tại sao anh lại mạo hiểm tung hê tất cả với việc đi đánh cắp cơ thể của một phụ nữ đang hôn mê.
- Thật đáng tiếc, tôi cứ tưởng là chúng ta hợp nhau thực sự - Arthur vừa nói vừa đứng dậy.
- Nhưng đúng là như vậy, điều đó không có liên quan gì đến đây cả, hay trái lại, tức là chính vì thế đấy. Tôi tin chắc rằng anh có những lý do chính đáng và tôi đề nghị được giúp anh.
Ông sẽ hết sức thẳng thắn với anh và bắt đầu bằng việc thổ lộ với anh rằng ông sẽ không lấy được lệnh khám nhà tối nay, ông không có đủ bằng chứng cần thiết. Ông phải đi gặp ông thẩm phán ở San Fransico, phải thương lượng và thuyết phục ông ta, nhưng ông sẽ làm được. Việc đó phải mất ba hay bốn ngày, đủ cho Arthur di chuyển cơ thể, nhưng ông đảm bảo với anh rằng làm như vậy là sai lầm. Ông không biết những lý do của anh, nhưng anh sẽ làm hỏng đời mình mất thôi. Ông vẫn có thể giúp đỡ anh và xin được giúp anh, nếu Arthur chịu nói chuyện với ông và giải thích cho ông chìa khoá của điều bí ẩn này. lời đáp lại của Athur nhuốm đôi chút màu sắc mỉa mai. Anh cảm động trước cách cư xử rộng lượng của viên thanh tra và lòng nhân từ của ông, tuy có bất ngờ rằng đã trở nên thân thiết như thế với ông sau hai tiếng đồng hồ trò chuyện. Nhưng anh cũng bày tỏ là không hiểu vị khách của mình. Ông đến nhà anh bần thần, Athur đã đón tiếp ông, mời ông ăn, còn ông lại cứ ngoan cố buộc cho anh một tội phi lý mà không có cả bằng chứng lẫn động cơ.
-Không, chính anh mới là người ngoan cố - Pilguez đáp lại.
-Vậy thì ông có lý do gì để giúp tôi, nếu như tôi là kẻ thủ phạm của ông, ngoài việc giải thêm một câu đố nữa?
Viên cảnh sát già tỏ ra chân thành trong câu trả lời: với nghề nghiệp của mình, ông đã giải quyết không ít vụ án, với hàng trăm động cơ vô lý, tội ác nhơ nhớp, nhưng bao giờ cũng có những điểm chung giữa các thủ phạm, đó là việc chúng là những kẻ tội phạm, điên rồ, bệnh hoạn, độc hại, nhưng Athur thì có vẻ không giống thế. Vì vậy sau khi trải qua cả cuộc đời vào việc đưa những thằng điên ra toà, nếu ông có thể tránh cho một người tốt khỏi rơi vào chỗ đó, vì người này bị kéo vào một tình huống không thể làm khác được, thì “ ít nhất tôi sẽ có được cảm giác là đã một lần đứng ở phía mặt tốt của sự việc”, ông kết luận.
-Ông thật tử tế, tôi mới nghĩ vậy thật lòng, tôi đánh giá cao bữa ăn trưa với ông hôm nay, nhưng tôi không bị kéo vào tình huống mà ông mô tả. Tôi không đuổi ông đâu nhưng tôi có việc bận; có lẽ chúng ta còn có dịp gặp lại nhau.
Pilguez lắc đầu tỏ ý lấy làm tiếc và đứng dậy với lay61 áo mưa của mình. Lauren trong suốt cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông ngồi trên tủ buýp phê, bèn nhảy phóc xuống và đi theo họ khi họ biến vào hàng lang dẫn đến cửa ra vào.
Đến trước cửa phòng làm việc, Pilguez đứng sững lại, nhìn vào nắm đấm cửa.
-Thế anh đã mở cái hộp kỉ niệm của anh ra chưa?
-Chưa, tôi còn chưa mở - Athur trả lời.
-Đôi khi sống lại với quá khứ cũng khó đấy nhỉ, cần phải có nhiều sức lực, nhiều dũng cảm.
-Vâng, tôi biết, đó chính là cái mà tôi đang cố gắng.
-Tôi biết là tôi không nhầm đâu anh bạn trẻ, bản năg của tôi không bao giờ lừa tôi.
Khi Arthur mời ông đi tiếp ra, nắm tay đấm cửa căn phòng bỗng nhiên quay, cứ như có ai đó vặn từ bên trong, và cánh cửa bật mở. Athur quay lại sững sờ. anh thấy Lauren đứng trong khung cửa, cô mỉm cười buồn bã với anh.
-Tại sao em làm vậy? – anh thì thầm, hơi đứt đoạn.
-Tại vì em yêu anh.
Từ chỗ đang đứng, Pilguez nhìn thấy ngay lập tức cơ thể nằm trên giường, với ống truyền. “Cám ơn Chúa, cô ấy còn sống.”
Ông bước vào phòng, để Arthur đứng lại ở cửa, ông lại gần và quỳ xuống cạnh cơ thể. Lauren vòng tay ôm Arthur. Cô hôn lên má anh,dịu dàng.
--Anh sẽ không thể làm được, mà em thì không muốn anh làm hỏng phần đòi còn lại của mình vì em, em muốn anh được sống tự do, em muốn anh hạnh phúc.
-Nhưng em chính là hạnh phúc của anh.
Cô đặt một ngón tay lên môi anh.
-Không, không phải như thế này, không hải trong hoàn cảnh này.
-Anh nói với ai thế? – viên cảnh sát già hỏi bằng một giọng rất thân thiện.
-Với cô ấy.
-Anh cần phải giải thích cho tôi ngay bây giờ, nếu anh muốn tôi giúp anh.
Arthur nhìn Lauren, mắt đầy tuyệt vọng.
-Anh phải kể cho ông ta tất cả sự thật, ông ấy tin anh hay không thì mặc, nhưng hãy cứ nói sự thật thôi.
-Ông lại đây. –anh quay sang nói với Pilguez – chúng ta vào phòng khách, tôi sẽ giải thích tất cả cho ông.
Hai người đàn ông ngồi xuống chiếc đi văng to và Athur kể lại tấ cả câu chuyện, từ buổi đầu tiên khi trong phòng căn hộ của anh có một phhụ nữ không quen biết trốn trong tủ quần áo ở buồng tắm va nói với anh.
“Điều mà tôi sắp nói với anh đây sẽ không dễ nghe và thật khó chấp nhận, nhưng nếu anh vui lòng nghe câu chuyện của tôi, nếu anh vui lòng dành cho tôi sự tin cậy thì cuối cùng anh sẽ tin tôi và điều đó rất quan trọng, bởi vì dù anh không hề ngờ tới, anh là người duy nhất trên đời mà tôi có thể chia sẻ bí mật này”
Va Pilguez nghe anh, không hề ngắt lời. Rất lâu sau, vào buổi tối, khi Athur đã kể xong, ông đứng dậy và nhìn người nói chuyện với mình chăm chú.
- Ông thấy chưa một câu chuyện như vậy, thế là thêm một thằng điên nữa trong bộ sưu tập của ông, ông thanh tra.
- Cô ấy ở đây, bên cạnh chúng ta à? –Pilguez hỏi.
- Cô ấy đang ngồi trên chiếc ghế bành đối diện ông, và cô ấy đang nhìn ông.
Pilguez vừa cọ vào bộ râu ngắn của ông vừa gật đầu.
- Tất nhiên.- ông nói - tất nhiên rồi.
- Ông sẽ làm gì bây giờ? – Arthur hỏi.
Ông sẽ tin anh! Và nếu Athur tự hỏi tại sao, thì điều đó đơn giản thôi. Tại vì để bịa ra một câu chuyện như vậy và đi đến mức là nhận lấy những mạo hiểm như anh đã làm, thì không cần chỉ là điên, mà cần phải hoàn toàn rồ dại. Và người mà bên bàn ăn đã nói cho ông nghe về lịch sử của thành phố mà ông đã phục vụ từ hơn ba mươi năm nay thì không có vẻ gì là rồ dại cả. “Câu chuyện của anh phải hoàn toàn có thật thì anh mới làm tất cả những chuyện đó được. Tôi không tin lắm vào Thượng đế, nhưng tôi tin vào linh hồn con người, thêm nữa tôi cũng sắp về hưu rồi và nhất là muốn tôi tin anh”
- Vậy thì ông sẽ làm gì ?
- Tôi có thể đưa cô ấy trở lại bệnh viện bằng xe ôtô của tôi mà không nguy hiểm cho cô ấy không ?
- Vâng, ông có thể- Arthur nói, giọng đầy lo lắng.
Vậy thì, vì ông đã hứa với anh, ông sẽ giữ đúng sự cam kết của mình. Ông sẽ đưa anh ra khỏi tình huống khó khăn này.
- Nhưng tôi không muốn chia ly với cô ấy, tôi không muốn cô ấy bị người ta làm euthanasie.
Chuyện ấy thì lại là một trận đấu khác rồi, “tôi không thể làm tất cả, anh bạn ạ !” Ông đã nhận lấy mạo hiểm đưa cơ thể này về và chỉ có một đêm và ba tiếng đi đường để tìm một lý do xác đáng cho chuyện tìm được nạn nhân mà không xác định được kẻ bắt cóc. Vì cô ấy còn sống và không phải chịu đựng một hành động hung bạo nào, ông nghĩ là có thể làm được cho hồ sơ chui vào ngăn kéo đựng những vụ án không giải quyết nữa. Đối với phần còn lại, ông không thể làm gì hơn nữa, “nhưng thế đã là nhiều, phải không ?”
- Tôi biết- Arthur cảm ơn.
- Tôi sẽ để các bạn hai người ở lại với nhau đêm nay, sáng mai khoảng tám giờ tôi sẽ ghé qua, anh làm sao cho tất cả phải sẵn sàng để lên đường.
- Tại sao ông lại làm như vậy ?
- Tôi đã nói với anh rồi, tại vì tôi có thiện cảm với anh, tôi rất quý mến anh. Tôi sẽ không bao giờ biết được câu chuyện của anh là có thật hay anh đã mơ như vậy. Nhưng dù sao đi nữa, theo logic suy luận của anh, anh đã hành động vì lợi ích của cô ấy, người ta gần như có thể bị thuyết phục rằng đó là tự vệ hợp pháp, những người khác có thể nói đó là cứu người gặp nạn, đối với tôi thì nói sao cũng được. Lòng dũng cảm thuộc về những người hành động vì điều tốt hay vì một cái tốt hơn, và lúc cần hành động thì không tính toán đến những hậu quả mà mình có thể gặp phải. Thôi, ba hoa vậy đủ rồi, hãy tận hưởng thời gian còn lại cho các bạn.
Viên cảnh sát đứng dậy, Arthur và Lauren theo ông. Một cơn gió xoáy dữ dội đón họ khi họ mở cửa nhà.
- Hẹn đến ngày mai- ông nói.
- Hẹn đến ngày mai- Arthur trả lời, tay để trong túi quần.
Pilguez biến mất trong cơn bão.
Arthur không ngủ, và khi trời tảng sáng anh vào phòng làm việc. Anh chuẩn bị cho cơ thể của Lauren, rồi anh lên phòng ngủ của mình soạn vali, đóng các cửa chớp trong nhà, cắt ga và điện. Cả hai người cần phải trở về căn hộ ở San Fransisco. Lauren không thể ở xa cơ thể của mình lâu mà không quá mệt. Ban đêm họ đã bàn bạc và đã đồng ý rằng nên như vậy. Khi nào Pilguez mang cơ thể đi, họ cũng sẽ lên đường trở về.
Viên thanh tra xuất hiện vào giờ đã hẹn. Trong quãng mười lăm phút, Lauren được quấn kín chăn và đặt vào ghế băng phía sau xe ôtô của viên cảnh sát. Vào chín giờ, căn nhà được đóng lại, không còn ai ở nữa, và cả hai toán trở về thành phố. Pilguez đến bệnh viện vào quãng giữa trưa, Arthur và Lauren trở lại căn hộ gần như vào cùng giờ ấy.
Chương XV
Pilguez giữ lời hứa của mình. Ông đưa cô hành khách bất động của mình đến khoa cấp cứu. Trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ, cơ thể của Lauren đã được đem trả lại vào căn phòng nơi cô đã bị bắt cóc. Viên thanh tra về sở cảnh sát và đi thẳng vào phòng làm việc của giám đốc sở. Không bao giờ có ai biết được nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người, nó kéo dài những hai tiếng đồng hồ, nhưng khi viên thanh tra rời căn phòng, ông đi về phía Nathalia, một tập hồ sơ dày kẹp dưới cánh tay. Ông để tập hồ sơ xuống bàn làm việc của mình và vừa nhìn thẳng vào mắt cô vừa yêu cầu cô xếp những giấy tờ này vào ngăn kéo đựng giấy tờ xếp xó, ngay lập tức.
Arthur và Lauren về trong căn hộ tại Greenstreet, chiều chiều họ ra khu marina, đi dạo dọc bờ biển. Một hy vọng loé lên do không có gì cho thấy việc làm euthanasie sẽ được tiến hành. Sau tất cả những sự kiện này, có thể mẹ Lauren thay đổi ý định. Họ thường ăn tối ở nhà hàng Perry và trở về vào quãng hai mươi giờ để xem ti vi.
Cuộc sống trở lại dòng chảy của nó một cách bình thường êm đẹp đến nỗi là mỗi một ngày qua, họ lại có nhiều thêm những lúc trong ngày quên bẳng hẳn đi cái hoàn cảnh đang làm cho họ lo nghĩ đến thế.
Thỉnh thoảng Arthur có ghé đến cơ quan, ló mặt ra đó đôi chút để ký các giấy tờ. Phần còn lại của ngày họ ở bên nhau, đi xem phim, dạo bộ hàng tiếng đồng hồ ở những lối đi trong công viên Golden Gate. Có lần họ đi nghỉ cuối tuần ở Tiburon, trong ngôi nhà mà một người bạn cho Arthur mượn khi người này có việc đi Châu Á. Mấy ngày đầu của một tuần khác thì họ lại dùng để chơi thuyền buồm trong vịnh, lái thuyền từ vũng này sang vũng khác.
Họ đi xem các buổi diễn trong thành phố, hết buổi này sang buổi khác, ca múa nhạc, ba lê, hoà nhạc và kịch. Thời gian giống như trong một kỳ nghỉ dài lười biếng mà chẳng cần phải từ chối điều gì. Sống trong khoảnh khắc hiện tại, ít nhất một lần không dự kiến, không nghĩ đến ngày mai. Không nghĩ đến điều gì khác ngoài cái đang diễn ra. Đó là thuyết giây phút, theo cách nói của họ. Những người gặp họ tưởng Arthur là điên, khi thấy anh nói một mình hoặc dạo chơi với cánh tay lơ lửng trong không khí. Trong những hiệu ăn mà họ thường đến, những người bồi bàn đã quen với người đàn ông ngồi một mình ở bàn bỗng nhiên nghiêng người, làm cử chỉ như cầm một bàn tay vô hình lên hôn, nói một mình bằng một giọng dịu dàng hay làm ra vẻ lùi lại bên ngưỡng cửa để nhường cho một người không tồn tại đi qua. Một số người nghĩ rằng anh mất trí, những người khác tưởng tượng rằng anh goá vợ, sống với bóng của người vợ đã mất. Arthur không chú ý đến chuyện đó nữa, anh tận hưởng mỗi một khoảnh khắc đang dệt nên những mắt lưới tình yêu của họ. Trong một vài tuần, họ trở thành đồng điệu, thành người tình và bạn đời của nhau. Paul không lo lắng nữa, anh chấp nhận cuộc khủng hoảng bạn mình đang trải qua. Yên tâm rằng cuộc bắt cóc không để lại hậu quả gì, anh đảm nhiệm việc quản lý công ty, tin rằng người bạn hợp doanh với mình có ngày tỉnh trí lại, và mọi việc sẽ trở lại như thường. Anh không vội. Điều quan trọng là người mà anh coi như anh em ruột của mình sẽ khoẻ lên, hay là sẽ khoẻ mạnh thôi, không cần thêm gì nữa, còn thì anh ấy sống trong thế giới nào cũng mặc.
Ba tháng trôi qua như vậy mà không có chuyện gì xảy ra làm khuấy động tổ ấm của họ. Chuyện đó đã xảy ra vào một tối thứ ba. Cả hai nằm ngủ sau một buổi tối yên ả ở nhà. Sau những cái ôm đằm thắm, họ chia sẻ với nhau những dòng cuối cùng của một cuốn tiểu thuyết mà họ cùng đọc, bởi vì cần có anh lật trang cho cô. Đến đêm khuya thì họ ngủ thiếp đi, người này trong vòng tay người khác.
Quãng sáu giờ sáng Lauren nhỏm phắt dậy trong giường và kêu to tên Arthur. Anh giật mình tỉnh dậy và mở to mắt. Cô ngồi xếp bằng tròn, gương mặt nhợt nhạt và trong suốt.
- Có chuyện gì thế ?- anh hỏi bằng một giọng đầy lo âu.
- Ôm em vào lòng anh nhanh lên, em van anh.
Anh thực hiện ngay tức khắc, và không để anh hỏi lại, cô đặt tay mình lên má anh, nơi có vệt sẫm của mảng râu mới mọc, cô vuốt ve, trượt tay xuống phía cằm anh, vòng ra sau gáy anh với một vẻ dịu dàng vô bờ. Mắt cô mọng lên vì nước mắt và cô nói với anh.
- Đã đến lúc rồi, anh yêu của em, họ mang em đi, em đang dần dần biến mất.
- Không- anh vừa nói vừa ôm xiết chặt cô hơn.
- Lạy Chúa, em không muốn rời xa anh, em những muốn là cuộc sống này với anh không dừng lại bao giờ, ngay cả khi nó chưa kịp bắt đầu.
- Em không thể ra đi, không được vậy, hãy kháng cự lại họ, anh van em !
- Đừng nói gì hết, nghe em đây, em cảm thấy là em có ít thời gian. Anh đã cho em cái mà em không ngờ đến; trước khi sống cùng anh, em không tưởng tượng được rằng tình yêu có thể đem lại những điều giản dị đến thế này. Không có cái gì mà em từng nếm trải trước anh có giá trị được bằng một giây chúng ta sống cùng nhau. Em muốn anh mãi mãi biết rằng em yêu anh biết bao, em không biết em sẽ đi về bờ bến nào, nhưng nếu có tồn tại một thế giới bên kia, thì ở đó em cũng sẽ tiếp tục yêu anh với tất cả sức lực và tất cả niềm vui mà anh đã đem lại tràn đầy trong đời em.
- Anh không muốn em đi !
- Suỵt, đừng nói gì, hãy nghe em.
Trong khi cô nói, bề ngoài của cô biến thành trong suốt. Da cô trở nên giống như màu nước. Trong vòng tay anh, cái ôm của anh xiết lại vào một khoảng trống hình thành từng tí một. Anh thấy cô đang tan dần.
- Em mang màu sắc của những nụ cười của anh trong mắt em- cô nói tiếp.- Cám ơn anh vì tất cả những tiếng cười ấy, tất cả sự âu yếm ấy. Em muốn rằng anh sống, anh trở lại nhịp sống của mình khi em không còn ở đây nữa.
- Thiếu em, anh không thể sống được nữa.
- Không, cái mà anh có trong anh, đừng giữ cho mình, anh phải đem cho một cô gái khác, nếu không sẽ quá lãng phí.
- Đừng bỏ đi, anh van em, hãy kháng cự.
- Em không thể, cái đó mạnh hơn em. Em không đau đâu, anh biết đấy, em chỉ có cảm giác là anh xa dần, em nghe không rõ tiếng anh nói, em bắt đầu nhìn thấy anh lờ mờ. Em rất sợ, Arthur. Em rất sợ thiếu anh. Anh giữ em lại thêm chút xíu nữa đi.
- Anh đang xiết chặt em, em không cảm thấy anh nữa sao ?
- Không cảm thấy anh thật rõ nữa, Arthur của em.
Cả hai người đều khóc, lặng lẽ, âm thầm; họ hiểu rõ hơn ý nghĩa của một giây sống, giá trị của một khoảnh khắc, tầm quan trọng của một từ. Họ ôm ghì lấy nhau. Trong vài phút của một nụ hôn dang dở, cô biến mất hẳn. Hai cánh tay của Arthur lồng lại vào nhau; anh co rúm người lại vì đau đớn và khóc rống lên.
Toàn thân anh run rẩy. Đầu anh lắc lư qua lại trong một cử động không thể kiềm chế được. Những ngón tay anh quắp lại chặt đến nỗi lòng bàn tay bị móng cứa bật máu ra.
Tiếng “ Không” mà anh kêu lên như tiếng rên của loài thú vang dội trong căn phòng đến mức làm các cánh cửa kính rung lên. Anh định đứng dậy nhưng chệnh choạng và ngã xuống sàn, tay anh vẫn cứ ôm ghì lấy nửa trên người mình. Anh bất tỉnh trong nhiều giờ. Rất lâu sau anh mới tỉnh lại. Nước da anh nhợt nhạt. Anh cảm thấy không còn sức lực. Anh lê ra bệ cửa sổ, nơi cô vẫn thường thích ngồi, và ngã vật ra ở đó, đôi mắt trống rỗng.
Arthur chìm vào thế giới của sự xao lãng, với cái vị kỳ quặc của nó khi nó dội lên trong óc. Nó thấm dần vào những mạch máu của anh, xuyên thấu vào tim anh, trái tim mỗi ngày lại đập theo những nhịp điệu khác nhau.
Những ngày đầu tiên nó gây trong anh nỗi tức giận, sự nghi ngờ, lòng ghen tuông; không phải ghen với những người khác mà là với những khoảnh khắc bị đánh cắp, với thời gian đã trôi qua. Sự trống vắng tai quái, khi xuyên thấu vào, nó làm biến đổi các cảm xúc, kích thích chúng, mài giũa chúng, làm cho chúng trở nên sắc nhọn hơn. Lúc đầu có thể tưởng như nó sinh ra để làm tổn thương anh, nhưng hoàn toàn không phải vậy, cảm xúc hiện ra dưới góc độ tinh tế nhất để biện luận tốt hơn trong anh. Anh cảm thấy sự thiếu vắng, sự thiếu vắng của người ấy, của tình yêu đến tận trong da thịt, của hammuốn thể xác, của cái mũi đang tìm kiếm một mùi hương, của bàn tay đang tìm kiếm cái bụng để ve vuốt, của con mắt mà qua hàng lệ chỉ còn nhìn thấy toàn kỷ niệm, của làn da đang tìm kiếm một làn da, của bàn tay kia đang vòng vào khoảng trống, của từng đốt ngón tay co rúm lại theo nhịp điệu mà nó áp đặt, của cái chân rơi xuống và đong đưa vào khoảng trống. Annh lả đi như vậy trong nhà những ngày dài dằng dặc và cả những đêm dài dằng dặc nữa. Anh đi từ bàn vẽ, nơi anh ngồi viết những bức thư cho một hồn ma, đến giường, nơi anh đăm đắm nhìn trần nhà mà chẳng hề thấy nó. Máy điện thoại của anh bị nhấc lên, rơi sang bên cạnh đã từ lâu mà anh không để ý. Đối với anh điều đó chẳng can hệ gì hết, từ nay anh chẳng còn đợi một cú điện thoại nào. Chẳng có gì quan trọng nữa cả.
Anh ra khỏi nhà vào cuối một ngày ngột ngạt, để hít thở khí trời. Tối hôm ấy trời mưa, anh mặc vào người cái áo mưa và chỉ có đủ sức vượt qua đường để đến đứng ở vỉa hè đối diện.
Dãy phố nhỏ trông như trong phim đen trắng, Arthur ngồi xuống một bức tường thấp bao quanh, ở cuối con phố hẹp trông như một cái hành lang này là ngôi nhà xây kiểu thời Victoria nằm trên khu vườn nhỏ của nó. Chỉ còn một khung cửa số có hắt ra tia sáng trong cái đêm không trăng này, đó là cửa sổ phòng khách của anh. Mưa đã ngừng rơi, nhưng người anh thì chưa khô. Sau ô cửa kính, anh tưởng như còn thấy Lauren, những cử chỉ mềm mại của cô. Cô nhón chân biến đi một cách nhẹ nhàng. Trong bóng tối của vỉa hè anh tưởng như còn nhìn thấy những đường nét uốn lượn thanh tú của cơ thể cô biến mất sau góc phố. Như thường lệ, vào những khoảnh khắc này anh cảm thấy mình yếu đuối, anh xọc tay vào túi áo mưa, cúi người xuống và bước đi. Dọc theo những bức tường màu xám và màu trắng, anh ướm lên những bước chân của Lauren, khá chậm để không bao giờ được gặp cô cả. Đến đầu phố anh do dự, rồi bị thúc đẩy bởi làn mưa bụi nhỏ, và bị tê cóng vì buốt lạnh, anh tiến đến gần. Ngồi xuống một lan can, anh sống lại từng phút của cái cuộc đời đã chấm dứt một cách quá tàn nhẫn ấy. “Arthur, sự nghi ngờ và sự lựa chọn là hai nguồn sức lực làm rung lên những sợi dây cảm xúc của chúng ta. Con hãy nhớ rằng chỉ có sự hài hoà của sự rung cảm này là quan trọng.” Giọng nói và những kỉ niệm của mẹ anh trỗi dậy từ sâu thẳm trong anh. Arthur lấy hết sức để đứng dậy, anh ném một cái nhìn cuối cùng và quay đi với mặc cảm có tội vì đã thất bại.
Bầu trời trắng nhợt báo hiệu bắt đầu một ngày không màu sắc. Tất cả các buổi ban mai đều tĩnh lặng, nhưng chỉ có một số sự tĩnh lặng là đồng nghĩa với sự trống vắng, những sự tĩnh lặng khác đôi khi tràn đầy đồng điệu. Chính những sự tĩnh lặng ấy là điều Arthur nghĩ đến khi trở về nhà. Anh đang nằm dài trên tấm thảm ở phòng khách, dường như nói chuyện với lũ chim thì tiếng đập thình thình dữ dội ở cửa nhà. Anh không đứng dậy.
- Arthur, mày có ở đó không ? tao biết là mày ở trong nhà. Mở cửa cho tao, mẹ kiếp. Mở ra !- Paul rống lên- Mở ra không thì tao phá cửa !
Khung cửa rung lên ngay từ cú húc đầu tiên.
- Chó thật, tao bị đau rồi, tao bị trật khớp xương, mày mở cửa ra !
Arthur đứng dậy và đi ra cửa, anh vặn khoá rồi không chờ đợi, quay vào luôn nằm lăn ra đi văng. Khi Paul đi vào phòng khách, anh sững sờ vì sự lộn xộn ngự trị ở đây. Hàng chục tờ giấy phủ đầy sàn nhà, tất cả đều là những bản viết tay của bạn anh. Trong bếp, những vỏ đồ hộp rải rác chỗ này chỗ kia trên bàn bếp. Bồn rửa đầy những bát đĩa bẩn.
- Sao, có chiến tranh ở đây, và mày thua cuộc hả >
Arthur không trả lời.
- Đồng ý, chúng nó tra tấn mày, chúng nó cắt dây thanh quản của mày. Ê, nói đi chứ, mày có điếc không, tao đây, người hợp doanh của mày ! Mày mắc chứng bệnh catalepsie( bất động) hay là mày nốc nhiều đến nỗi vẫn chưa hết say ?
Paul thấy Arthur oà lên nức nở. Anh ngồi xuống cạnh bạn và quàng vai bạn.
- Arthur, có chuyện gì vậy ?
- Cô ấy chết rồi, cách đây mười hôm. Cô ấy tự nhiên bỏ đi, một buổi sáng. Người ta đã giết cô ấy. tao không thể nào chịu nổi, Paul, tao không thể !
- Tao thấy rồi.
Anh xiết chặt tay bạn mình.
- Khóc đi, ông bạn, chừng nào mày còn khóc được thì cứ khóc. Hình như cái đó làm dịu bớt buồn đau.
- Thì tao chỉ làm có thế thôi, khóc !
- Vậy thì cứ tiếp tục đi, mày hãy còn nước mắt tồn kho đấy, chưa phải đã hết đâu.
Paul nhìn máy điện thoại và đứng lên để đặt lại.
- Tao đã bấm số máy của mày tới hai trăm lần, đặt lại cái điện thoại mày thấy phiền toái lắm hay sao !
- Tao không chú ý.
- Mày không nhận một cú điện thoại nào trong mười ngày qua và mày không chú ý à ?
- Tao cóc cần điện thoại, Paul !
- Mày phải thôi cái trò này đi, ông bạn ơi. Tất cả chuyện này đã vượt quá tầm tao, nhưng bây giờ thì chính mày là quá đáng. Mày đã mơ, Arthur, mày đã đi vào vòng xoáy ốc của một câu chuyện điên rồ. Mày phải trở lại với thực tế đi thôi, mày đang phá hỏng đời mày đó. Mày không làm việc nữa, mày trông giống một thằng vô gia cư, mày gầy như một cái đinh, mày có vẻ mặt như trong phim tài liệu trước chiến tranh. Mấy tuần nay chả thấy mày đi làm, mọi người tự hỏi không biết mày còn tồn tại hay không. Mày phải lòng một cô gái đang hôn mê, mày tự bịa ra một câu chuyện hoang tưởng, mày đánh cắp cơ thể người ta và bây giờ thì mày đang để tang một hồn ma. Nhưng mày có nhận thức được rằng trong thành phố này có một bác sĩ trị bệnh tâm thần sẽ thành ra triệu phú mà ông ta hãy còn chưa biết hay không ! Mày cần phải được chữa trị, ông bạn ạ. Mày không có cách nào khác, tao không thể để mày trong tình trạng này. Tất cả chuyện này chỉ là một giấc mơ biến thành cơn ác mộng.
Anh bị ngắt lời bởi một hồi chuông điện thoại, và anh đi ra nhấc ống nghe lên. Anh đưa ống nghe lên cho Arthur.
- Đó là một cảnh sát, ông ta đang cáu lắm. Ông ta cũng đã tìm cách gọi điện cho mày từ mười ngày nay, ông ta muốn nói chuyện với mày ngay lập tức.
- Tao chả có gì để nói với ông ta cả.
Paul đặt tay lên ống nói : “ Mày nói chuyện với ông ta hay là tao tống cái máy vào mồm mày”. Anh áp ống nghe vào tai bạn. Arthur nghe và nahỷ dựng dậy. Anh cám ơn người nói chuyện với mình và cuống quýt đi tìm chìa khoá trong đống đồ đạc ngổn ngang.
- Tao có thể biết là có chuyện gì không ?
- Không có thời gian, tao phải tìm cho được chìa khoá.
- Người ta đến bắt mày à ?
- Không đâu ! Mày giúp tao còn hơn là nói những câu ngớ ngẩn thế.
- Nó khá hơn rồi, nó bắt đầu gây gổ với tôi.
Arthur tìm thấy chùm chìa khoá của anh, anh xin lỗi Paul, nói rằng anh không có thời gian giải thích cho bạn, rằng bây giờ đang vội nhưng anh sẽ gọi điện lại cho bạn tối nay. Paul đứng trố mắt ra.
- Tao không biết mày đi đâu, nhưng nếu đó là nơi công cộng thì tao tha thiết khuyên mày thay quần áo và lau qua cái mặt một chút.
Arthur do dự rồi liếc mắt nhìn vào mình trong cái gương ở phòng khách. Anh chạy vào buồng tắm, tránh nhìn chiếc tủ, có những nơi làm ký ức sống lại một cách đau đớn. Trong vài phút anh đã lau rửa, cạo râu và thay quần áo xong, anh lao vọt ra và quên cả chào bạn, chạy vội xuống cầu thang cho đến tận gara.
Chiếc ôtô lao đi vun vút trong thành phố đến tận lúc anh đỗ xe ở bãi đỗ xe của bệnh viện Memorial. Anh không thèm khoá xe lại mà chạy ngay vào phòng đón tiếp. Khi anh thở hổn hển chạy đến nơi thì Pilguez đã chờ anh ở đó, ông ngồi trong chiếc ghế bành ở phòng đợi. Viên thanh tra đứng dậy và nắm vai anh, bảo anh bình tĩnh lại. Mẹ của Lauren đang có mặt ở bệnh viện. Trước tình hình này, Pilguez đã giải thích cho bà tất cả, tức là gần như tất cả. Bà đang đợi anh trên tầng năm, trong hành lang.
còn tiếp....