tiếp chương XII- Tôi rất tiếc, họ chẳng có gì cả.
- Thế thì tôi sẽ đưa cô đi ăn tối, vì các nhà băng sẽ chẳng cho ta biết gì tối nay đâu
Họ đên quán Perry và ngồi vào gian phòng có cửa mở ra ngoài phối.
George nghe Nathalia một cách lơ đãng, thả cái nhìn bồng bềnh xuyên ra ngoài cửa kính.
- Chúng ta quen nhau bao lâu rồi nhỉ,George nhỉ ?
- Đó là loại câu hỏi không bao giờ nên đặt ra,cô bé ạ.
- Tại sao vậy ?
- Khi người ta yêu, người ta không tính.
- Bao lâu rồi?
- Đủ để cho cô dung thứ được tôi,chưa đủ để cho cô không chịu nổi tôi!
- Không còn lâu hơn thế nhiều!
- Chuyện các bệnh viện tư có vẻ như không ăn nhập mấy.Tôi vấp phải vấn đề động cơ,có lợi ích gì ở đây?
- Anh đã gặp bà mẹ chưa?
- Chưa, sáng mai mơi gặp.
- Có thể đó là bà ta,bà ta đã chán ngấy đi đến bệnh viện.
- Đừng có nói ngớ ngẩn thế, không thể là người mẹ được, như vậy quá mạo hiểm.
- Tôi muốn nói là có thể bà ấy muốn chấm dứt cho xong. Ngày nào cũng phải đến nhìn con mình trong tình trạng này. Đôi khi người ta phải muốn thôi điều đó đi còn hơn chấp nhận ý nghĩ về cái chết.
- Thế cô có thấy người mẹ nào dựng lên một cú như vậy để giết con gái mình không ?
- Không, anh có lý, như vậy thì quá điên rồ.
- Không có động cơ thì ta không thể tìm ra được.
- Vẫn còn hướng các bệnh viện tư của anh đấy.
- Tôi nghĩ đó là ngõ cụt, tôi không cảm thấy gì ở đây cả.
- Tại sao anh nói thế ? Lúc trước anh muốn tôi ở lại làm việc cùng anh tối nay cơ mà !
- Tôi muốn cô ăn tối với tôi hôm nay đấy chứ ! Tại vì việc này quá rõ ràng. Bọn chúng sẽ không thể tiếp tục được, tất cả các bệnh viện trong vùng sẽ rất cảnh giác, và tôi không nghĩ giá của một cơ thể duy nhất đáng để phải liều, bao nhiêu tiền một quả thận nhỉ ?
- Hai thận, một gan, một lá lách, một tim ,tất cả có thể được chừng một trăm năm mươi nghìn đôla.
- Thế thì đắt hơn ở hàng thịt đấy chứ !
- Anh thật là kinh tởm
- Cô thấy không, điều đó cũng không hợp lý, đối với một bệnh viện đang gặp khó khăn thì một trăm năm mươi nghìn đôla chẳng thay đổi được gì hết. Đây không phải là chuyện tiền bạc.
- Có thể đó là chuyện cần dùng.
Cô trình bày ý của mình : một người có thể sống hay chết tuỳ thuộc vào việc có tìm được một bộ phận cơ thể phù hợp hay không. Có người chết do không thể kiếm được kịp thời một quả thận hay một lá gan mà họ cần. Một người có đủ năng lực tài chính có thể trả tiền thuê bắt cóc một bệnh nhân hôn mê vô vọng để cứu con họ hay cứu chính họ. Pilguez cho rằng hướng này phức tạp nhưng có cơ sở. Nathalia không thấy thuyết của cô phức tạp ở chỗ nào. Nó phức tạp với Pilguez. Một hướng như vậy sẽ mở rộng đáng kể danh sách những kẻ bị tình nghi, họ sẽ không nhất thiết đi tìm một kẻ tội phạm nữa. Để sống được hay để cứu sống con mình, nhiều người có thể bị cám dỗ bởi việc loại bỏ một người đã được công nhận là chết về mặt lâm sàng. Tác giả có thể tự cảm thấy được gột sạch khỏi khái niệm giết người, khi xét đến mục đích cuối cùng của hành động của mình.
- Anh nghĩ là phải đi tất cả các bệnh viện tư để nhận diện một bệnh nhân kinh tế khá giả đang đợi ghép một bộ phận à ?- cô hỏi
- Tôi không mong thế vì đó là một việc công phu trong một lãnh vực nhạy cảm.
Máy điện thoại di động của Nathalia reo lên, cô xin lỗi và nhấc máy, nghe chăm chú, ghi lại trên khăn trải bàn, và cám ơn nhiều lần người đối thoại của mình.
- Ai thế ?
- Anh chàng trực ở phòng điều phối, người mà tôi gọi điện cho lúc nãy ấy.
- Thế có chuyện gì ?
Nhân viên điều phối đã nảy ra ý nhắn tin cho các xe tuần tra ban đêm, chỉ cốt kiểm tra xem có đội nào thấy gì đáng nghi ngờ ở một xe cứu thương, nhưng không đáng ghi lại vào biên bản không.
- Thế rồi sao ?
- Vậy là anh ta đã có một sáng kiến rất hay, vì có một xe tuần tra đã giữ lại rồi theo dõi một xe cứu thương kiểu từ hồi sau chiến tranh, cái xe này cứ lượn đi lượn lại ở khu vực Green street, Filbert, Union street tối hôm qua.
- Có vẻ hấp dẫn đấy nhỉ, thế đội tuần tra nói gì ?
- Nói rằng họ đã đi theo người lái xe cứu thương này, anh ta kể là cái xe đang đi về hưu sau mười năm phục vụ tận tuỵ. Họ nghĩ là người lái xe quyến luyến cái xe của mình nên anh ta lôi nó đi lang thang trước khi đưa nó đến xưởng sửa chữa lần cuối cùng.
- Đó là xe gì vậy ?
- Xe Ford 71.
Pilguez nhẩm tính nhanh trong đầu. Nếu chiếc xe Ford được cho về vườn tối qua sau mười năm hoạt động là xe 71 thì điều đó có nghĩa là nó đã nằm trong vỏ bọc mười sáu năm trước khi được đem ra sử dụng. Người lái xe đã cho mấy cảnh sát ăn quả lừa rồi. Ông đã có một hướng.
- Tôi còn có cái hay hơn nữa cơ- nữ đồng nghiệp của ông nói thêm.
- Gì vậy ?
- Họ đã đi theo anh ta đến tận xưởng mà anh ta để xe vào. Và họ có địa chỉ xưởng này.
- Cô biết không, Nathalia, thật may mà chúng ta không sống cùng nhau, cô và tôi.
- Tại sao bây giờ anh lại nói thế ?
- Tại vì nếu không thì bây giờ tôi sẽ có một bằng chứng là tôi bị mọc sừng.
- Anh biết không, George ? Anh là một thằng ngu chính cống. Anh muốn đi đến đó ngay bây giờ à ?
- Không, sáng mai, xưởng sửa chữa chắc phải đóng cửa rồi và không có lệnh thì tôi chẳng làm gì được cả. Với lại tôi thích đến đó mà không gây chú ý hơn. Tôi không định tóm cái xe mà là tóm những kẻ đã sử dụng nó. Đến đó tham quan thì tốt hơn là làm cho lũ thỏ rừng chạy trốn vào hang.
Pilguez trả tiền ăn và cả hai đi ra ngoài hè phố. Nơi mà chiếc xe cứu thương bị kiểm tra nằm cách chỗ họ vừa ăn một ngã tư đường, và George nhìn góc phố như đang tìm kiếm một hình ảnh.
- Anh biết điều gì có thể làm cho tôi vui lòng không ?
- Không, nhưng cô sẽ cho tôi biết.
- Đó là anh đến ngủ ở nhà tôi, tôi không muốn ngủ một mình tối nay
- Cô có một cái bàn chải đánh răng chứ ?
- Tôi có cái của anh !
- Tôi rất thích chọc ghẹo cô, chỉ có với cô là tôi vui đùa được. Lại đây, ta đi thôi, tôi cũng vậy, tôi muốn ở lại với cô tối nay. Đã lâu rồi đấy nhỉ.
- Từ thứ năm trước
- Tôi cũng bảo thế.
Khi họ tắt đèn, một tiếng rưỡi sau đó, George đã tin chắc rằng ông sẽ giải quyết được điều bí ẩn này, và những niềm tin của ông thường là cứ hai lần là có một lần đúng sự thực. Thứ ba là một ngày làm việc hiệu quả. Sau khi gặp bà Kline, ông loại bỏ mọi nghi ngờ đối với người đàn bà ấy, ông được biết rằng chính các bác sĩ cũng đề nghị chấm dứt ca bệnh này. Từ hai năm nay luật pháp nhắm mắt trong những trường hợp tương tự. Người mẹ đã có thái độ hợp tác, trông bà rõ ràng là rất xáo động, và Pilguez biết phân biệt những người thành thực với những kẻ cố tạo ra đau đớn tinh thần. Bà hoàn toàn không phù hợp với một kẻ có khả năng tổ chức một phi vụ như vậy. Ở xưởng sữa chữa, ông đã xác định chiếc xe mà bọn tội phạm sử dụng. Khi đi vào xưởng, ông đã bị bất ngờ : ở đây chuyên sửa chữa các loại xe cứu viện; xưởng thùng xe này chỉ có toàn những xe cứu thương phải tu sửa thôi. Bốn mươi thợ cơ khí và quãng một chục nhân viên hành chính làm việc ở đây. Tổng cộng lại, có gần năm mươi con người có thể bị tình nghi. Ông chủ xưởng, vẻ hoài nghi, nghe câu chuyện của viên thanh tra xong và thắc mắc là điều gì có thể thúc đẩy tác giả của vụ tội phạm ngoan ngoãn mang xe về trả mà không phi tang nó đi. Pilguez trả lời rằng việc xe bị mất trộm sẽ báo động cảnh sát và cảnh sát có thể tìm ra môi liên hệ. Một người làm việc trong xưởng có thể tham gia vào âm mưu này và đã hy vọng rằng việc “mượn tạm” sẽ không bị phát hiện.
Chỉ cần xem ai đã dính vào đây. Theo ông giám đốc thì không có ai cả, ổ khoá không có dấu vết bị bẻ và không ai có chìa khoá xưởng để đi vào đó ban đêm. Ông hỏi chủ xưởng xem điều gì đã có thể khiến cho những kẻ đi “mượn” chọn cái xe kiểu cũ ấy, ông này giải thích rằng đó là cái xe duy nhất mà cách lái xe giống một ôtô bình thường. Pilguez thấy đó là một dáu hiệu thêm nữa chứng tỏ rằng một nhân viên của xưởng là tòng phạm trong “vụ án của ông”. Trả lời câu hỏi liệu có khả năng là một người thó chìa khoá và đánh lại một chìa khác trong ngày được không, chủ xưởng trả lời là được : “Có thể là thế được, vào buổi trưa, khi chúng tôi đóng cửa chính.” Như vậy tất cả đều là đối tượng tình nghi. Pilguez yêu cầu đem cho ông hồ sơ nhân sự, và ông xếp lớp trên cùng hồ sơ của những nhân viên đã rời xưởng trong vòng hai năm qua. Ông trở về sở cảnh sát vào quãng mười bốn giờ. Nathalia đi nghỉ ăn trưa vẫn chưa quay lại, ông đắm mình vào việc phân tích kỹ càng năm mươi bảy túi hồ sơ màu nâu mà ông đặt trên bàn. Cô đến quãng mười lăm giờ, trang điểm bằng một kiểu tóc mới và sẵn sàng lãnh chịu những lời châm chọc của ông bạn đồng nghiệp của mình.
- Im miệng nhé, George, anh lại sắp nói một nhảm nhí đấy- cô nói khi vừa mới bước vào, thậm chí chưa kịp đặt túi của mình xuống nữa.
Ông rời mắt khỏi chồng giấy của mình, nhìn cô chăm chú và nở một nụ cười. Trước khi ông kịp nói bất cứ điều gì, cố đến gần ông và đặt ngón tay trỏ của mình lên miệng ông để ông không thốt được một lời: “Có một cái sẽ làm anh quan tâm hơn kiểu tóc của tôi nhiều, và tôi chỉ nói cho anh biết nếu anh miễn cho mọi lời bình luận, đồng ý chứ?” Ông làm ra vẻ bị bịt miệng và phát ra một tiếng làu nhàu đồng nghĩa với sự chấp thuận của những điều kiện giao kèo.
- Bà mẹ của cô gái gọi điện đến, bà ấy nhớ ra một chi tiết quan trọng cho việc điều tra của anh và bà ấy muốn anh gọi điện lại cho bà ấy. Bà ấy ở nhà và đợi cú điện thoại của anh.
- Nhưng tôi mê kiểu tóc của cô lắm, nó rất hợp với cô
Nathalia mỉm cười và trở về bàn làm việc của mình ở máy điện thoại, bà Kline báo cho Pilguez biết về cuộc nói chuyện kỳ lạ của bà với một người đàn ông trẻ tuổi tình cờ gặp ở khu Marina, người này đã thuyết giáo rất sôi nổi cho bà về euthanasie.
Bà kể cho ông từng chi tiết về cuộc gặp gỡ với một kiến trúc sư mà có thể Lauren đã quen ở khoa cấp cứu vì một vết thương do dao rọc giấy. Anh ta bảo rằng thường ăn trưa với con gái bà. Mặc dù con chó có vẻ nhận ra anh ta, nhưng bà thấy không chắc một khi con gái bà không bao giờ nói về anh ta cả, nhất là nếu đúng như anh ta nói thì họ đã gặp nhau từ hai năm trước đây. Chi tiết này hẳn là sẽ làm cho cuộc điều tra trở nên dễ dàng hơn. “Xem nào”, viên cảnh sát tức khắc lầm bầm. “Đại thể là,- ông kết luận – bà yêu cầu tôi đi tìm một kiến trúc sư bị một vết thương cách đây hai năm, được con gái bà chữa trị, và chúng ta cần phải nghi ngờ, vì trong cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên với bà, anh ta đã tỏ ra phản đối euthanasie ?”
- Ông không thấy đó là một hướng đáng chú ý à ?- bà hỏi.
- Không, không thật đáng chú ý lắm,- và ông dập máy.
- Thế nào, có chuyện gì vậy ?- Nathalia hỏi.
- Dù sao thì kiểu tóc lửng của cô trông cũng được lắm.
- Đồng ý, vậy là mừng hụt.
Ông lại lao vào đống hồ sơ của mình, nhưng không một hồ sơ nào có điều gì nghi vấn. Bực mình, ông vớ lấy ống điện thoại, kẹp giữa tai và cằm, rồi bấm số máy tổng đài của bệnh viện. Cô trực tổng đài trả lời sau hồi chuông thứ chín.
- Này, tốt nhất là không nên chết với cô !
- Không, để chết thì ông cứ gọi thẳng đến nhà xác – cô trực tổng đài đối lại chan chát.
Ông tự giới thiệu, và hỏi cô gái xem liệu hệ thống máy tính ở chỗ cô có cho phép tìm kiếm về những ca được nhận vào khao cấp cứu theo nghề nghiệp và loại thương tích không. “Chuyện đó phụ thuộc vào khoảng thời gian mà ông tìm kiếm”, cô trả lời. Rồi cô nói thêm là dù sao thì luật bí mật y tế cũng ngăn cô tiết lộ thông tin, nhất là qua điện thoại. Ông dập phắt máy điện thoại, lấy áo khoác và đi ra cửa. Chạy nhanh xuống cầu thang, ông đi ra chỗ đậu xe, và hối hả bước về phía xe ôtô của mình. Ông phóng xe qua thành phố, miệng không ngớt chửi rủa, đèn xoay sáng lên trên mái và còi ôtô rú lên ầm ĩ. Chưa đầy mười phút sau ông đã đến bệnh viện Memorial và đứng trước quầy đón tiếp.
- Các vị yêu cầu tôi tìm một cô gái bị hôn mê mà người ta nẫng đi của các vị đêm chủ nhật này; hoặc là ở đây các vị giúp đỡ tôi, và đừng làm tôi bực mình với cái bí mật thầy lang nhảm nhí của các vị, hoặc là tôi đi làm việc khác.
- Tôi có thể làm gì được cho ông ?- bà Jarkowski vừa xuất hiện ở cửa bèn hỏi.
- Cho tôi biết là liệu máy vi tính của các ông bà có thể tìm một kiến trúc sư mà có vẻ là đã từng bị thương và từng được người hiện đang mất tích của các ông bà nhận chữa được không ?
- Lúc nào ?
- Cứ cho là trong vòng hai năm trở lại đây ?
Bà nghiêng người xuống máy vi tính và gõ vào mấy phím trên bàn phím.
- Ta sẽ xem những ca nhập viện, và tìm một kiến trúc sư-bà nói- việc này sẽ mất vài phút.
- Tôi đợi.
Màn hình trả lời sau sáu phút. Không có một kiến trúc sư nào được chữa về loại vết thương này trong vòng hai năm qua.
- Bà có chắc không?
Bà khẳng định dứt khoát, mục “nghề nghiệp” là bắt buộc phải khai, do việc bảo hiểm và để làm thống kê về những tai nạn nghề nghiệp. Pilguez cảm ơn bà và quay ngay về sở cảnh sát. Trên đường về, câu chuyện này bắt đầu làm ông day dứt không yên. Kiểu day dứt mà chỉ trong chốc lát đã huy động toàn bộ sự tập trung của ông và làm ông quên đi tất cả những hướng có thể khác, ngay khi ông cảm thấy có được một mắt xích thực sự trong chuỗi điều tra của mình. Ông lấy điện thoại di động và bấm số máy của Nathalia.
- Tìm cho tôi xem có kiến trúc sư nào sống ở trong khu vực mà chiếc xe cứu thương bị phát hiện không. Tôi đợi ở máy.
- Đó là Union, Filbert và Green phải không ?
- Và Webster nữa, nhưng mở rộng tìm kiếm thêm ra cả hai phố bên cạnh.
- Tôi sẽ gọi lại cho anh, cô nói rồi dập máy.
Ba văn phòng kiến trúc sư và nhà ở của một kiến trúc sư phù hợp với yêu cầu, chỉ có nhà của kiến trúc sư là nằm trong phạm vi nghiên cứu đầu tiên. Một văn phòng thì nằm ở phố sát bên cạnh, hai văn phòng khác thì cách đó hai phố. Về đến phòng làm việc ông bèn liên hệ với ba văn phòng này để tính số người làm việc tại đó. Hai mươi bảy người cả thảy. Tóm lại, đến lúc mười tám giờ ba mươi phút ông đã có gần tám chục đối tượng tình nghi, một người trong số đó có thể đang đợi được ghép một bộ phận cơ thể hoặc có người thân đang trong tình trạng đó. Ông suy nghĩ giây lát rồi nói với Nathalia.
- Dịp này ta đang có thừa một thực tập sinh phải không ?
- Ta chả bao giờ có thừa người cả ! Nếu không tôi đã có thể về nhà sớm sủa được, và tôi sẽ không phải sống như một cô gái già.
- Cô cứ tự làm khổ mình, cô bạn thân mến ạ, cô cử cho tôi một người đi cắm chốt trước cửa cái nhà gã sống trong khu vực ấy, và bảo thử chụp cho tôi một bức ảnh của gã khi nào gã đi về nhà.
Sáng hôm sau Pilguez được biết rằng cậu thực tập sinh đã tốn công vô ích, người kiến trúc sư ấy đã không về nhà ban đêm.
- Ra vậy,- ông nói với chàng thực tập sinh trẻ - tối nay cậu phải cho tôi tất cả thông tin về gã này, gã bao nhiêu tuổi. xem gã có phải là pêđê không, có xì ke ma tuý hay không, gã làm việc ở đâu, gã có nuôi chó mèo hay nuôi vẹt, hiện giờ gã đang ở đâu, việc học hành của gã thế nào, gã có từng vào quân đội hay không, tất cả những thói tật của gã. Cậu gọi điện cho bên quân đội, cho FBI, gì cũng được, tôi mặc kệ, nhưng tôi muốn biết tất cả.
- Tôi chính là pêđê đấy, thưa ông thanh tra ! - cậu thực tập trả lời với đôi chút hãnh diện.- Nhưng điều đó không ngăn cản công việc mà ông yêu cầu tôi.
Viên thanh tra, vẻ mặt cau có, cả phần còn lại của ngày dùng vào việc lập ra một bảng tổng hợp những hướng mà ông đã có, nhưng không có gì cho phép ông lạc quan được cả. Nếu như chiếc xe cứu thương đã được nhận diện nhờ một sự may mắn bất chợt, thì không có một hồ sơ nhân sự nào của xưởng sửa chữa chỉ ra được một đối tượng nghi vấn giả định, điều đó dẫn đến việc phải dự kiến một số lượng lớn các cuộc thẩm vấn ở địa bàn đã được phát hiện. Hơn sáu chục kiến trúc sư sẽ bị hỏi vì đã làm việc ở những vùng phụ cận hay sống chính trong khu vực nơi chiếc xe cứu thương lượn đi lượn lại buổi tối xảy ra vụ bắt cóc.
Một người trong số họ có thể bị nghi ngờ vì đã vuốt ve con chó của bà mẹ nạn nhân, và đã tỏ rõ sự phản đối của euthanasie, điều mà, Pilguez tự thú nhận với chính mình, không thể xác định được là động cơ của vụ bắt cóc. Đúng là “một cuộc điều tra chết tiệt”, nói chính xác theo cách của ông thì là như vậy.
Buổi sáng thứ tư ấy, mặt trời nhô lên ở phía làng Carmel đang bị phủ một làn sương mỏng. Lauren thức dậy sớm. Cô ra đi khỏi phòng để khỏi làm Arthur thức giấc, và bực bội vì không thể chuẩn bị được cho anh dù chỉ một bữa sáng đơn giản. Sau cùng, nếu phải lựa chọn, cô tự thú nhận rằng cô biết ơn vì trong cái tình trạng bất bình thường như thế này mà anh vẫn có thể chạm vào cô, cảm thấy cô, và yêu cô như một phụ nữ hoàn toàn cuộc sống của mình. Có cả một loạt hiện tượng mà cô sẽ không bao giờ hiểu và cũng chẳng tìm cách hiểu làm gì nữa. Cô nhớ lại điều mà một hôm cha cô nói với cô:
“Không có gì là không thể, duy chỉ có những giới hạn trí tuệ chúng ta là xác định một số thứ như là không thể tưởng tượng được mà thôi. Phải thường xuyên giải quyết nhiều phương trình để chấp nhận một lập luận mới. Đó là một vấn đề của thời gian và của những giới hạn trong bộ óc của chúng ta. Ghép tim, làm cho một chiếc máy bay nặng ba trăm năm mươi tấn bay được, đi trên mặt trăng, những cái đó đòi hỏi rất nhiều công lao, nhưng nhất là phải có trí tưởng tượng. Vì thế khi các nhà thông thái của chúng ta tuyên bố rằng không thể ghép não, bay với tốc độ ánh sáng, nhân bản một con người, bố nghĩ rằng rốt cục họ không biết gì hết về những hạn chế của chính họ, hạn chế trong việc dự kiến rằng tất cả đều có thể và đó chỉ là vấn đề thời gian, thời gian để hiểu làm sao mà có thể được”
Tất cả những gì mà cô đang nếm trải và thử nghiệm đều phi logic, không thể giải thích được, trái với mọi nền tảng tri thức khoa học của cô, nhưng nó đã xảy ra. Và từ hai ngày nay, cô làm tình với một người đàn ông và có những cảm xúc và cảm giác mà cô chưa từng biết đến, ngay cả khi cô sống bình thường, khi linh hồn và thể xác chỉ là một. Cái quan trọng nhất đối với cô, khi cô ngắm nhìn quả cầu lửa đang nhô lên phía chân trời kia, đó là điều này kéo dài.
Anh dậy sau cô một lát, tìm cô trong giường, khoác vào người chiếc áo choàng mặc nhà và đi ra thềm. Những sợi tóc của Arthur rối tung chả ra nề nếp gì cả, anh bèn lấy tay vuốt lên để thiết lập lại trật tự. Anh ra gặp cô bên bờ vách đá và ôm ghì lấy cô khi cô còn chưa kịp trông thấy anh.
- Thật là một cảnh gây ấn tượng, anh nói.
- Anh biết không, em nghĩ là nếu như không thể dự kiến được tương lai, ta có thể khép lại chiếc vali và sống với hiện tại. Anh có muốn uống một tách cà phê không ?
- Anh nghĩ đó là điều nhất thiết phải làm. Sau đó thì dẫn em đi xem những con sư tử biển bơi ở phía mũi đá.
- Sư tử biển thật à ?
- Cả chó biển nữa, và chim bồ nông, và... trước kia em chưa bao giờ đến đây à ?
- Em đã thử một lần nhưng điều đó chẳng đem lại gì cho em cả.
- Cái ấy cũng tương đối thôi, còn phụ thuộc vào chuyện em nhìn sự việc dưới góc độ nào nữa. Với lại, anh tưởng rằng chúng ta phải khép lại những chiếc vali và sống với hiện tại chứ ?
Cũng buổi sáng thứ tư ấy, anh thực tập sinh đặt, không một tiếng động, tập hồ sơ dày mà anh ta đã tập hợp lên trên bàn làm việc của Pilguez.
- Kết quả thế nào?- Pilguez hỏi trước khi đọc lướt qua.
- Ông sẽ thất vọng và đồng thời sẽ vui mừng.
Để biểu lộ sự sốt ruột của mình đã đến sát ranh giới của sự bực tức, Pilguez vỗ vỗ vào nút cavát của ông: “Một hai, một hai, tốt rồi anh bạn ạ, micro của tôi dùng được rồi, tôi ngeh cậu!” Anh thực tập đọc những gì đã ghi chép của mình : gã kiến trúc sư của ông chẳng có gì đáng ngờ cả. Đó là một người mọi thứ đều bình thường, anh ta không xì ke ma tuý, anh ta có quan hệ tốt với hàng xóm láng giềng, tất nhiên là không có tiền án. Anh ta đã học ở California, đã sống một thời gian ở Châu âu trước khi trở về lập nghiệp ở thành phố quê hương mình. Anh ta không thuộc về một đảng phái chính trị nào, không phải là thành viên của một giáo phái nào, không tham gia ủng hộ một hoạt động nào. Anh ta trả thuế, trả tiền phạt đầy đủ, và thậm chưa hề bị phạt trong tình trạng say rượu hay lái xe quá tốc độ. “Tóm lại đó là một gã nhạt nhẽo”
- Thế tại sao tôi sẽ vui mừng ?
- Anh ta thậm chí không phải là pêđê nữa!
- Nhưng tôi có phản đối pêđê đâu chứ, thổ tả, thôi cái trò ấy đi ! Còn có cái gì nữa trong báo cáo của cậu ?
Địa chỉ cũ của anh ta, ảnh anh ta, hơi cũ một chút, tôi lấy được ở phòng đăng ký xe, ảnh này cách đây bốn năm, anh ta cần phải đổi bằng lái xe mới vào cuối năm nay; môt bài báo mà anh ta đăng trong Architectural Digest, bản sao bằng cấp của anh ta, và danh sách các tài sản nhà băng cùng các giấy chứng thực quyền sở hữu của anh ta.
- Làm thế nào cậu có được những cái đó ?
- Tôi có thằng bạn làm việc ở Sở thuế. Gã kiến trúc sư của ông mồ côi cha mẹ, và anh ta được thừa kế một ngôi nhà ở vịnh Monterey.
- Cậu nghĩ là anh ta đang đi nghỉ ở đó à ?
- Anh ta đang ở đó, và cái duy nhất sẽ làm ông bị kích động, đó chính là cái lều này.
- Tại sao ?
- Tại vì ở đó anh ta không có điện thoại, điều mà tôi cảm thấy kì lạ đối với một ngôi nhà biệt lập, điện thoại bị cắt từ hơn mười năm nay và chưa bao giờ được nối lại cả. Ngược lại, anh ta đã yêu cầu cho lại điện hôm thứ sáu tuần trước, cả nước cũng thế. Anh ta trở lại ngôi nhà này lần đầu tiên kể từ rất lâu rồi vào cuối tuần vừa qua. Nhưng đó không phải là một tội ác.
- Này, cậu thấy đấy, chính cái thông tin cuối cùng này làm cho tôi vui mình !
- Thì chính thế !
- Cậu đã làm việc cừ đấy, nhất định cậu sẽ thành một cảnh sát tốt một khi đầu óc cậu gàn dở như vậy.
- Từ miệng ông phát ra, tôi chắc rằng tôi cần phải coi đó là một lời khen.
- Cậu có thể coi như thế được !- Nathalia nói.
- Cậu mang bức ảnh đến gặp bà Kline đi, và hỏi xem đó có phải là người không thích euthanasie ở khu Marian không, nếu bà ấy nhận diện đúng anh ta thì ta sẽ có một đầu mối quan trọng đấy.
Anh thực tập rời sở cảnh sát và Goerge pilguez vùi đầu vào tập hồ sơ của Arthur. Sáng ngày thứ năm có rất nhiều kết quả. Vào những giờ đầu tiên, anh thực tập báo cáo với ông rằng bà Kline đã nhận diện dứt khoát người trong ảnh. Nhưng cái tin mới thực sự thì xuất hiện với ông đúng trước khi ông đưa Nathalia đi ăn trưa. Chi tiết này ở dưới mắt ông từ lâu nhưng trước đây ông không nhìn thấy mối liên hệ. Địa chỉ của cô gái trẻ bị bắt cóc chính là địa chỉ của người kiến trúc sư trẻ. Điều đó làm nên quá nhiều dấu hiệu để anh ta không xa lạ với vụ này.
- Anh cần phải vui mừng chứ, cuộc điều tra của anh có vẻ tiến triển cơ mà. Tại sao anh lại cau có thế ?- Nathalia vừa hỏi vừa nhấm nháp Coca.
- Tại vì tôi không thấy lợi ích của anh ta ở đâu. Anh chàng này không có vẻ là một kẻ loạn óc. Người ta không đi xoáy một cơ thể hôn mê trong bệnh viện một cách vô cớ để chọc cười bạn bè. Cần phải có một lý do thực sự. Thêm nữa theo lời của những người ở bệnh viện thì cần phải có một kinh nghiệm nhất định để đặt cái cầu trung tâm này.
- Đó là đường truyền trung tâm, không phải là cầu. Anh ta có phải là bồ của cô gái không ?
Bà Kline đã đảm bảo điều trái lại, và bà ấy hết sức khẳng định về điểm này. Bà gần như chắc chắn rằng họ không quen nhau.
- Có mối quan hệ gì với căn hộ không ?
- Cũng không có nốt, viên thanh tra nói tiếp, anh ta là người thuê nhà và theo như hãng bất động sản thì hoàn toàn tình cờ anh ta dọn vào chỗ ấy. Anh ta đangd 9ịnh ký một hợp đồng thuê cái nhà khác ở Filbert cơ, và chính một nhân viên sốt sắng của hãng đã nhất quyết muốn chỉ cho anh ta xem cái nhà này “mà vừa vào lô của họ “..đúng trước lúc anh ta ký. Cô biết đấy, loại người khác đời, hơi tỏ vẻ, muốn lấy lòng tin của khách hàng bằng cách thực sự tận tâm.
- Như vậy là không hề có chủ ý trước đối với chuyện địa chỉ.
- Không, đó thực sự là trùng hợp thôi.
- Thế thì liệu có phải là anh ta được không ?
“Không, không thể nói là phải được”, ông trả lời ngắn gọn, không một yếu tố nào riêng biệt chứng tỏ rằng anh ta có dính líu. Nhưng sự chồng chéo của các mảnh làm thành bức tranh ghép thì thật đáng bàng hoàng.Điều đó có nghĩa là không tìm được động cơ thì Pilguez không thể làm gì được cả. “Không thể buộc tội một người vì vài tháng nay anh ta thuê căn hộ của một phụ nữ bị bắt cóc đầu tuần này. Rút cục tôi sẽ khó lòng tìm được một vị kiểm sát trưởng chịu nghe lời tôi. Cô gợi ý ông thẩm vấn anh ta và làm anh ta không chịu được nữa phải phun ra “dưới ánh đèn”. Viên cảnh sát già cười khẩy.
- Tôi hình dung ra phần đầu cuộc thẩm vấn của tôi: Thưa ông, ông thuê căn hộ của một phụ nữ trẻ đang bị hôn mê, người này đã bị bắt cóc đêm ngày chủ nhật rạng sáng ngày thứ hai. Ông đã cho nối lại điện và nước ngôi nhà ở làng của ông ngày thứ sáu trước khi xảy ra vụ tội phạm. Tại sao thế ? Thế là anh ta giương mắt lên mà nhìn tôi rồi bảo rằng anh ta không hoàn toàn tin là đã hiểu ý nghĩa câu hỏi của tôi. Tôi chỉ còn nước là nói toẹt ra với anh ta rằng anh ta là đầu mối duy nhất của tôi và sẽ rất tiện cho tôi nếu anh ta đã làm cái vụ ấy.
- Dành hai ngày để theo dõi anh ta xem !
- Không có ý kiến của kiểm sát trưởng, tất cả những gì tôi mang về đều vô hiệu và coi như không có.
- Không phải vậy nếu anh mang được cơ thề về và cô ta hãy còn sống !
- Cô tin đó là anh ta à ?
- Tôi tin vào sự nhạy bén của anh, tôi tin vào các dấu hiệu, và tôi tin rằng khi anh có vẻ mặt như vậy tức là anh biết rằng anh đã có thủ phạm nhưng anh còn chưa biết làm sao tóm được hắn. George, điều quan trọng nhất là tìm được cô gái, dù đang bị hôn mê thì đó cũng là một con tin, anh thanh toán tiền rồi đến làng ấy đi.
Pilguez đứng dậy, hôn lên trán Nathalia, đặt tiền lên bàn và đi ra phố một cách vội vã.
Trong ba tiếng rưỡi đồng hồ đưa ông đến Carmel, ông không ngừng tìm kiếm một động cơ tội phạm, rồi ông nghĩ về cách tiếp cận con mồi của mình mà không làm cho hắn sợ hãi, không khêu gợi sự chú ý của hắn.
Chương XIII
Ngôi nhà hồi sinh dần dần. Giống như những bức tranh mà khi tô màu lũ trẻ cố gắng để khỏi tô vượt ra ngoài đường viền, Arthur và Lauren bước vào từng căn phòng một, mở những cánh cửa sổ, gỡ bỏ vải bọc khỏi đồ đạc, lau bụi, đánh bóng, và mở hết cái tủ này đến cái tủ khác. Và dần dần những kỉ niệm của ngôi nhà biến đổi thành những khoảnh khắc hiện tại. Cuộc sống lấy lại những quyền lực của nó. Ngày thứ năm ấy bầu trời u ám và đại dương dường như muốn đập vỡ những mỏm đá chắng đườmg nó ở phía dưới khu vườn. Vào cuối ngày, Lauren đến ngồi dứơi mái hiên và chiêm ngưỡng cảnh tượng. Nước biến thành màu xám, cuốn đo nhữ đám rong rêu quện lẫn những búi gai. Bầu trời chuyể thành màu tím rồi đen hẳn. Lauren vui sướng, cô thích lúc thiên nhiên quyết định nổi cơn thịnh nộ. Arthur vừa dọn dẹp xong phòng khách nhỏ, thư viện và phòng làm việc của mẹ anh. Ngày mai, họ sẽ tấn công đến tầng trên và ba phòng ngủ ở đó.
Anh ngồi lên trên những chiếc đệm đặt trên bệ cửa kính và nhìn Lauren.
- Em biết không, từ lúc ăn trưa đến giờ em đã thay đổi trang phục đến chín lần rồi đấy.
- Em biết, đó là quyển tạp chí mà anh mua, em không quyết định nổi nữa, em thấy cái nào cũng hết ý.
- Cái cách mua hàng của em có thể lam tất cả phụ nữ trên trái đất đều mơ ước.
- Khoan đã anh còn chưa xem tờ phụ ở giữa!
- Tờ phụ ở giữa nói gì?
- Chẳng nói gì hết, Đó là trang đặc biệt về đồ lót phụ nữ.
Arthur được dự một cuộc trình diễn mốt khiêu gợi nhất một người đàn ông có thể được hưởng. Lát sau, trong sự âu yếm của tình yêu viên mãn, cơ thể và tâm hồn dịu lại, họ nằm trong bóng tối nhìn ra biển. Cuối cùng họ ngủ thiếp đi trong tiếng ru của những đợt sóng vỗ bờ.
Pilguez đến nơi khi đêm xuống. Ông vào khách sạn Carmel Valley Inn. Cô nhân viên đón tiếp trao cho ông chìa khoá một căn phòng rộng đối diện biển. Căn phòng nằm trong một ngôi nhà gỗ, trên phần cao của một công viên nhô lên trên vịnh và ông lại phải lấy xe ôtô để đi ra đó. Ông vừa mới đang dỡ đồ đạc trong túi ra thì những tia chớp đầu tiên xé toạt bầu trời ; Ông nhận ra rằng mình sống cánh đây có ba tiếng rưỡi đi đường mà chưa bao giờ bỏ thời gian ra để ngắm cảnh ấy. Đúng lúc này ông bỗng muốn gọi điện cho Nathalia, để chia sẽ khoảnh khắc đó, để không nếm trải một mình. Ông nhấc máy điện thoại, ông hít một hơi rồi nhẹ nhàng đặt ống nghe xuống mà chưa hề bấm số .
Ông gọi một khay đồ ăn , ngồi xem một bộ phim và bị một cơn buồn ngủ cuốn đi, khá lâu trước hai mươi giờ.
Vào những giờ đầu tiên của buổi sáng, mặt trời vừa thức dậy đã đũ rực rỡ để làm cho tất cả những đám mây phải hoảng sợ mà lặng lẽ rút lui. Một bình minh ẩm ướt bừng lên quanh ngôi nhà. Arthur tỉnh dậy dưới máy hiên. Lauren đang ngủ say sưa. Ngủ là điều mới với cô. Hàng tháng trời cô không ngủ, điều đó làm cho những ngày của cô dài khủng khiếp. Phía bên trên khu vườn, nấp sau bờ đất viền quanh cổng, George đang theo dõi, trang bị bằng cặp ống nhòm ống kính dài mà ông được tặng nhân dịp hai mươi năm làm việc. Vào khoảng quãng mười một giờ, ông nhìn thấy Athur đi lên công viên về phía ông. Đối tượng tình nghi của ông rẽ về phía bên phải của vườn hoa hồng rồi mở cửa gara.
Khi anh bước vào đó, Athur thấy trước mặt mình là một cái bao che bụi. Anh nhấc cái bao lên, để lộ ra hình thù một chiếc xe Ford 1961 cũ kỹ. Dưới lớp vải bạt, trông nó có vẻ giống một chiếc xe sưu tập. Athur mỉm cười nghĩ đến tính gàn dở của Antoine. Anh đi vòng quanh chiếc xe và mở cửa sau phía bên trái. Mùi da cũ xộc vào mũi anh. Anh ngồi vào ghế, khép cửa xe, rồi nhắm mắt lại, anh nhớ đến một tối mùa đông, trước cửa hàng Macy’s ở Union Square. Anh thấy một người đàn ông mặc áo mưa, người mà anh suýt nữa thì bắn trúng bằng một phát súng vượt thiên hà và đã được cứu thoát vào phút chót nhờ sự ngây thơ dễ thương của mẹ anh: bà đã chen vào giữa hướng bắn của anh. Cái vũ khí phá huỷ nguyên tử hình bật lửa hẳn vẫn còn nạp đủ điện. Anh nghĩ đến ông già Noel nam7 1965 bị kẹt cùng với cái tàu hoả chạy pin của anh trong ống dẫn lò sưởi.
Anh dường như nghe thấy tiếng động cơ kêu rù rù, anh mở cửa xe thò đầu ra ngoài và cảm thấy tóc mình bị thổi bạt về phía sau bởi những ngọn gió đang lùa trong những kỷ niệm của anh, anh thò bàn tay ra ngoài, cánh tay hơi duỗi ra, và anh nghịch với bàn tay, bởi vì nó đã biến thành một chiếc máy bay,anh nghiêng bàn tay để thay đổi sức cản của không khí, cảm thấy bàn tay khi thì bay lên phía mái gara, khi thì đâm bổ xuống.
Khi mở mắt ra, anh nhìn thấy một mẩu giầ đính vào tay lái.
Athur, nếu cháu muốn nó nổ máy, cháu sẽ tìm thấy một máy nạp ắc quy trên chiếc giá bên phả. Đạp hai cái vào bàn đạp tăng tốc trước khi bật máy để cho xăng cháy vào. Đừng ngạc nhiên nếu thấy nó chạy ngay lập tức, đây là một chiếc xe Ford 1961, điều đó là bình thường. Để bơm bánh xe, có cái máy nén đặt trong hộp, dưới máy nạp ắc quy. Bác hôn cháu. Antoine.
Anh ra khỏi ôtô, đóng cửa xe lại và đi về phía cái giá; ở đó, trong một góc gara, anh nhìn thấy chiếc thuyền. Anh đế gần, lấy tay vuốt lên thuyền. Dưới chiếc băng bằng gỗ anh tìm thấy một chiếc cần câu, cái của anh, sợi dây xanh cuốn quanh một mảnh lie và kết thúc bằng một cái lưỡi câu han gỉ. Nỗi xúc động choán lấy người anh khiến anh phải ngồi thụp xuống. Anh đứng lên lại, lấy máy nạp ăc quy, mở nắp chiếc xe Ford cũ kỹ, nối dây điện và cho nạp ăc quy. Khi rời gara, anh mở to cánh cửa cửa trượt.
George mở sổ ra và ghi chép. Ông không rời mắt khỏi đối tượng tình nghi của mình. Ông thấy anh ta dọn bànăn dưới giàn cây, ngồi vào bàn, ăn trưa, rồ dọn bát đĩa đi. Ông đi nghỉ một chút để ăn xăng duých khi Athur thiu thiu ngủ trên mấy cái gối dựa dưới mái hiên. Ông đi theo anh khi anh lại gara, ông nghe thấy tiếng động của máy nén và rõ hơn là tiếng động của chiếc xe loại V6 bắt đầ nổ máy sau hai tiếng ho húng hắng. Ông đưa mắt cháo chiếc xe khi nó đi đến gần cổng, ông quyết định ngừng theo dõi và đi vào làng nhặt nhạnh vài thông tin về con người kì quặc này. Quãng hai mươi giờ ông về phòng mình và gọi điện cho Nathalia.
-Thế nào, -cô nói- việc của anh đến đâu rồi?
-Chả đến đâu cả. Không có gì bất bình thường. Tức là gầ như vậy. Anh ta có một mình, anh ta làm một lô việc suốt cả ngày, anh ta đánh bóng đồ đạc, anh ta sửa chữa lặt vặt, anh ta nghỉ ăn trưa và ăn tối. Tôi đã hỏi những người bán hàng. Ngôi nhà là của mẹ anh ta, bà ấy chết đã nhiều năm rồi. Người làm vườn sống ở đó cho đến tận lúc ông ta chết. Cô thấy đấy, điều đó không làm tôi tiến triển được cho lắm. Anh ta có quyền mở lại ngôi nhà của mẹ mình khi nào anh ta thích chứ.
-Thế thì tại sao lại gần như?
-Tại vì anh ta có những cung cách kỳ quặc, anh ta nói một mình, anh ta cư xử ở bàn ăn như là có hai người, thỉng thoảng anh ta ngắm biển với cái tay giơ ngang trong không khí đến mười phút. Tối qua anh ta ôm ghi người mình dưới mái hiên.
-Sao cơ?
-Cứ như thể anh ta đang ôm hôn say đắm một cô ả, có điều la 2 anh ta chỉ có một mình!
-Có thể anh ta sống lại những kỉ niệm của mình theo cách của anh ta?
-Có nhiều cái có thể của anh chàng của tôi!
-Anh vẫn tin vào hướng này à?
-Tôi không biết, cô bé ạ, nhưng dù sao cũng có cái gì đó kỳ lạ trong cung cách của anh ta.
-Cái gì?
-Anh ta bình thản đến khó tin đối với một kẻ phạm tội.
-Như vậy, anh vẫn tin ở hướng này.
-Tôi tự cho mình hai ngày nữa rồi tôi về. Ngày mai tôi sẽ đọt nhập vào thực địa.
-Cẩn thận nhé!
Ông dập máy, vẻ nghĩ ngợi.
Athur vuốt những phím đàn của chiếc piano dài bằng đầu ngón tay. Mặc dù cây đàn không còn giữ được âm điệu chuẩn của nó ngày xưa nữa, nhưng nó vẫn vang lên được bản ánh trăng của Werther, tránh đi những nố đã trở nên quá lạc điệu. Đó là khúc nhạc yêu thích cùa Lili. Vừa chơi đàn anh vừa nói với Lauren, cô đang ngồi trên bệ cửa sổ với kiểu ngồi yêu thích của mình: một chân duỗi dài trên bệ, chân kia gập lại, dựa lưng vào tường.
-Ngày mai anh sẽ vào thành phố mua đồ, trước khi đi anh sẽ đóng cửa nhà lại. Chúng mình gần như cha con gì nữa.
-Tại sao anh lại cho em cái tốt nhất trong khi anh nhận được ít như vậy từ em?
-Bởi vì thật nhanh chóng và đột ngột em có mặt ở đây, em tồn tại, bởi vì khoảng khắc của em đã là rất mênh mông. Hôm qua là quá khứ, ngày mai còn chưa tồn tại, ngày hôm nay mớii là đáng kể, đó là hiện tại.
Anh nói thêm rằng anh không còn cách nào khác ngoài việc làm tất cả để cô không bỏ mặc cô chết...
Nhưng chính là như vậy, Lauren sợ cái “còn chưa tồn tại”. Để cô yên tâm, Athur nói với cô rằng hôm sau sẽ ở trong hình ảnh của cái mà cô mong muốn. Cô sẽ sống tuỳ theo những cái mà cô cho từ cô và tất cả những cái mà cô đồng ý đón nhận. “Ngày mai là một điều bí ẩn đối với tất cả mọi người, và điều bí ẩn này cần phải gợi lên tiếng cười và sự ao ước, chứ không phải nỗi sợ và sự chối từ.”. Anh hôn lên mi mắt cô, cầm tay cô trong tay mình,áp người vào lưng cô. Đêm đen bao trùm lên họ.
Đang thu dọn thùng xe của chiếc Ford cũ kỹ thì anh nhìn thấy một vệt bụi bốc lên ở phần trên cao của công viên. Pilguez theo con đường xộc thẳng xuống không ngần ngại, ông dừng xe trước cổng. athur đón ông với hai tay đều đang bận.
-Chào ông, tôi có thể làm gì cho ông? – Athur hỏi.
-Tôi từ Monterey tới, hãng bất động sản bảo tôi là ngôi nhà này không có người ở, tôi đang tìm mua nhà ở khu này, vì thế tôi đến xem, nhưng hẳn là ngôi nhà đã được bán rồi, tôi đến chậm quá.
Athur đáp rằng ngôi nhà này không phải đã được mua mà cũng chẳng để bán, đó là nhà của mẹ anh, anh vừa mới mở lại cửa ngôi nhà. Ngốt cả người vì nóng, anh bèn mời viên cảnh sát già một cốc nước chanh nhưng ông khước từ, ông không muốn làm
anh mất thời gian. Athur cố nài mời ông ngồ dưới mái hiên, anh sẽ quay lại sau năm phút. Athur đóng cửa xe, đi vào nhà và quay ra với một chiếc khay, hai cái cốc và một chai nước chanh to.
-Đây là ngôi nhà đẹp, -Pilguez bắt chuyện - chắc không có nhiều nhà như thế này trong vùng?
-Tôi không biết, tôi đã không về đây nhiều năm rồi.
-Điều gì đã khiến anh bỗng nhiên trở lại đây?
-Đã đến lúc, tôi cho là thế, tôi đã lớn lên ở đây, và từ khi mẹ tôi mất, tôi không bao giờ có đủ sức để trở về, thế rồi bỗng nhiên chuyện đó trở thành cần thiết.
-Tự nhiên, không có lý do đặc biệt nào à?
Athur cảm thấy khó chịu, người đàn ông không quen biết này hỏi anh những câu quá riêng tư, cứ như là ông ta biết điều gì đó mà không muốn để lộ ra. Anh cảm thấy mình đang bị điều khiển. Anh không thấy mối liên hệ vớii Lauren, và nghĩ rằng đúng hơn là mình gặp phải một trong những người buôn bán nhà đang cố tạo quan hệ với nạn nhân tương lai của họ.
-Dù sao – anh nói tiếp- tôi cũng chẳng bao giờ chia tay với ngôi nhà này đâu.
-Anh rất có lý, ngôi nhà của gia đình không phải để đem bán, thậm chí tôi còn cho rằng việc đó là phạm thượng.
Athur hơi nghi ngờ, và Pilguez cảm thấy đã đến lúc cần lùi lại. Ông sẽ để anh đi mua đồ, với lại chính ông cũng phải vào làng “ để tìm một ngôi nhà khác”. Ông nồng nhiệt cảm ơn anh vì đã đón tiếp và mời ông uống nước. Cả hai người cùng đứng dậy. Pilguez lên xe của ông, nổ máy, giơ tay chào và mất hút.
-Ông ta muốn gì? – Lauren hỏi, cô vừa mới xuất hiện ở cổng.
-Mua ngôi nhà này, theo lời ông ta.
-Em không thích chuyện này.
-Anh cũng vậy, nhưng anh không biết tại sao.
-Anh cho rằng đó là một cảnh sát à?
-Không, anh cho rằng chúng ta bị bệnh hoang tưởng, anh không thấy làm sao mà họ tìm được dấu vếtcủa chúng ta. Anh nghĩ đó chỉ là một người buôn nhà hay một nhân viên hãng bất động sản đang thăm dò tình hình. Đừng lo, em ở nhà hay là đi ?
- Em đi !- cô nói
Hai mươi phút sau khi họ đi, Pilguez đi bộ quay trở lại khu vườn.
Trở lại trước ngôi nhà, ông kiểm tra thấy cửa ra vào đã khoá, ông bèn đi một vòng quanh tầng dưới. Không có cửa sổ nào mở cửa kính cả, nhưng chỉ có một cái là đóng cả cửa chớp. Một căn phòng duy nhất đóng kín, điều đó đủ để viên cảnh sát già rút ra những kết luận. Ông không kề cà lâu thêm ở đây nữa, mà nhanh chóng trở lại xe ôtô của mình. Ông lấy điện thoại di động và bấm số của Nathalia. Cuộc nói chuyện rất rôm rả, Pilguez giải thích cho cô rằng ông vẫn không có cả bằng chứng lẫn dấu hiệu gì, nhưng một cách bản năng ông biết Arthur là thủ phạm. Nathalia không nghi ngờ sự sáng suốt của ông, chỉ có điều là ông sẽ không lấy được lệnh cho phép ông quấy rấy một người mà không có một động cơ đáng tin. Ông tin chắc rằng lời giải câu đố của ông nằm trong nguyên cớ. Và với nguyên cớ này phải là quan trọng để một người bề ngoài thì cân bằng, không cần tiền một cách đặc biệt, dám mạo hiểm đến như vậy. Nhưng Pilguez không tìm thấy con đường đi đến giải pháp. Tất cả các nguyên cớ cổ điển đều đã được dự kiến, không một cái nào đứng vững được. Ông liền nảy ra ý định thử chơi trò bịp : tung ra thông tin giả để moi thông tin thật, tấn công đối tượng tình nghi của mình thật nhanh và cố chộp lấy một phản ứng, một thái độ khẳng định hay bác bỏ những nghi ngờ của mình. Ông nổ máy xe, lái xe vào khu vực nhà Arthur và đậu xe trước cổng.
Athur và Lauren trở về một tiếng đồng hồ sau đó. Khi anh ra khỏi chiếc xe Ford, anh nhìn thẳng vào mắt Pilguez, ông đi lại phía anh.
- Có hai điều,- Arthur nói,- thứ nhất, ngôi nhà này không và sẽ không đem bán, thứ hai, đây là sở hữu tư nhân!
- Tôi biết, và tôi chả quan tâm gì đến chuyện nhà có bán hay không, tôi đến đây để tự giới thiệu.
Vừa nói, ông vừa giơ thẻ của mình ra. Ông tiến sát lại Arthur, gí sát mặt mình vào mặt anh và nói tiếp :
- Tôi tưởng rằng đó chính là điều mà ông đang làm !
- Lâu đấy.
- Tôi có thời gian !
- Ta có thể vào nhà được không ?
- Không, nếu không có lệnh !
- Anh chơi kiểu này là sai lầm rồi !
- Ông đã sai lầm khi nói dối tôi, tôi đã đón tiếp ông và mời ông uống.
- Ít nhất ta có thể ngồi dưới cổng được không ?
- Được, ông đi lên trước đi !
Cả hai ngồi xuống chiếc xích đu. Đứng trước bậc thềm, Lauren khiếp sợ. Anh đưa mắt ra hiệu với cô để trấn an cô, để cô hiểu rằng anh làm chủ tình thế và không nên lo lắng.
- Tôi có thể làm gì cho ông?
- Giải thích cho tôi nguyên cớ của anh, chính ở chỗ này mà tôi bị tắc.
- Nguyên cớ gì của tôi ?
- Tôi sẽ thẳng thắn với anh, tôi biết rằng đó chính là anh.
- Tuy có thể làm ông thấy hơi đơn giản, nhưng đúng thế, đó là tôi, tôi là tôi từ khi
ra đời, tôi chưa bao giờ mắc chứng tâm thần phân lập cả. Ông nói về chuyện gì vậy ?
Ông muốn nói với anh về cơ thể của Lauren Kline mà anh bị kết tội là đã đánh cắp ở bệnh viện Memorial đêm chủ nhật sang ngày thứ hai, với sự giúp đỡ của một tòng phạm và một xe cứu thương cũ. Ông cho anh biết là chiếc xe đã được tìm thấy ở một xưởng thùng xe. Tiếp tục chiến thuật của mình, ông khẳng định rằng ông tin chắc cơ thể đó đang ở đây, trong ngôi nhà này, chính xác hơn là cái phòng duy nhất đóng cửa chớp. “Điều mà tôi không hiểu, đó là vì sao, và chuyện này làm tôi phải suy nghĩ.” Ông sắp về hưu rồi và ông cho rằng không đáng phải kết thúc hoạt động nghề nghiệp của mình ở một điều bí ẩn. Ông muốn khám phá đầu đuôi sự việc của vụ án này. Điều duy nhất khiến ông quan tâm, đó là hiểu cái gì đã thúc đẩy Arthur. “ Tôi cần quái gì cái việc đưa anh ra toà. Suốt đời tôi đã làm chuyện tống cổ thiên hạ vào nhà đá, để mấy năm sau họ lại chui ra và tái phạm. Với một tội danh như thế này anh sẽ lĩnh nhiều nhất là năm năm thôi, tôi cóc cần cái ấy, nhưng mà tôi muốn tìm hiểu.” Arthur làm ra vẻ không nắm được một câu nào trong những điều mà viên cảnh sát vừa nói.
- Câu chuyện cơ thể với xe cứu thương là gì vậy ?
- Tôi sẽ cố làm anh mất càng ít thời gian càng tốt, nếu không có lệnh khám nhà thì anh có chấp thuận cho tôi xem căn phòng đóng cửa chớp không ?
- Không !
- Tại sao vậy, nếu như anh không có gì phải che giấu cả ?
- Tại vì căn phòng này, như cách nói của ông, vốn là phòng ngủ và phòng làm việc của mẹ tôi, và từ khi mẹ tôi mất nó được khoá lại. Đó là nơi duy nhất mà tôi không có đủ sức mở ra lại, chính vì thế mà các cửa chớp ở đó đóng kín. Đã hơn hai mươi năm nay nơi này đóng cửa, và tôi sẽ chỉ bước qua ngưỡng cửa này một mình và khi tôi cảm thấy đã sẵn sàng, dù để tránh cho ông tưởng tượng ra một giải pháp đối với câu chuyện kỳ cục của ông. Tôi hy vọng là tôi đã nói rõ ràng rồi.
- Nghe được đấy, tôi chỉ còn cách tạm biệt anh.
- Chính thế, ông đi đi, tôi phải dỡ đồ trong thùng xe ra.
Pilguez đứng dậy và đi về phía ôtô của mình. Khi mở cửa xe ông quay lại nhìn chòng chọc vào mắt Arthur, ông lưỡng lự giây lát rồi quyết định bịp đến cùng.
- Nếu anh muốn thăm nơi này một cách hoàn toàn riêng tư, điều mà tôi hiểu, thì hãy làm việc đó tối nay. Bởi vì tôi cứng cổ lắm, ngày mai tôi sẽ trở lại vào cuối ngày với lệnh khám nhà, và anh sẽ không thể một mình được nữa. Tất nhiên anh có thể quyết định di chuyển cơ thể vào ban đêm, nhưng choi trò mèo đuổi chuột thì tôi sẽ mạnh hơn anh, tôi có ba mươi năm trong nghề rồi, và cuộc sống của anh sẽ trở thành một cơn ác mộng. Tôi đặt danh thiếp của tôi trên thành lan can, có số máy điện thoại di động của tôi, cốt để phòng trường hợp anh có điều gì muốn nói với tôi.
- Ông sẽ không có lệnh khám nhà !
- Người nào nghề ấy, chúc một buổi tối tốt lành.
Và ông phóng vọt đi. Arthur đứng lại như vậy vài phút, tay chống ngang hông, tim đập loạn xạ. Lauren không chậm trễ đến ngắt luồng suy nghĩ của anh.
Chương XIV
- Phải thú nhận với ông ta sự thật và thương lượng với ông ta !
- Phải nhanh chóng giấu cơ thể em ở nơi khác !
- Không, em không muốn, thế là đủ rồi ! Ông ta hẳn là đang nấp đâu đó, ông ta sẽ bắt quả tang anh trong lúc phạm tội. Thôi đi, Arthur, đó là cuộc đời anh; anh đã nghe ông ta nói rồi đấy, anh có thể bị năm năm tù !
Anh cảm thấy là viên cảnh sát bịp, ông ta chả có gì hết, ông ta sẽ không bao giờ có lệnh khám nhà. Arthur giải thích kế hoạch cứu nguy của anh : khi đêm xuống, họ sẽ đi qua mặt trước của ngôi nhà, và đặt cơ thể vào trong chiếc thuyền. Chúng ta sẽ bơi thuyền dọc theo bờ biển và giấu em trong một cái hang, hai hoặc ba ngày.” Nếu viên cảnh sát khám nhà, ông ta sẽ chả được cóc khô gì, sẽ xin lỗi và đành phải bỏ cuộc.
- Ông ta sẽ theo dõi anh, bởi vì đó là một cảnh sát, và ông ta lại cứng đầu- cô đáp lại.- Anh còn có một cơ hội thoát khỏi câu chuyện này nếu anh làm ông ta tuết kiệm được thời gian điề tra, nếu anh thương lượng đổi lời giải câu đó cho ông ta để lấy một sự giàn xếp. Làm điều đó ngay bây giờ đi, để đến sau sẽ quá muộn.
- Chính cuộc sống của em đang gặp nguy hiểm, vậy ta sẽ chuyển cơ thể em đêm nay.
- Athur, anh nên biết điều điều, đó là một cuộc trốn chạy về phía trước, và điều đó quá nguy hiểm.
Athur quay lưng về phía cô và lập lại: “Tối nay chúng ta ra biển.” Rồi anh tháo dỡ đồ trong thùng xe ra. Phần còn lại của ngày trôi qua nặng nề. Họ nói chuyện ít, hoạ hoằn mới trao đổi vài cái nhìn. Đến cuối buổi chiều, cô lại trước mặt anh và vòng tay ôm anh. Anh hôn cô thật dịu dàng: “Anh không thể để cho họ mang em đi được, em có hiểu không ?” Cô hiểu nhưng không thể để mặc anh làm nguy hại đến đời anh.
Anh đợi đêm xuống để đi qua lối cửa nhỏ về phía dưới của khu vườn. Anh đi đến tận những mỏm đá, và nhận thấy rằng biển đã chống lại dự kiến của anh. Những đợt sóng to vỗ ồ ạt vào bờ, làm cho kế hoạch của anh không thể nào thực hiện được. Con thuyền sẽ bi vỡ ngay ở đợt sóng đầu tiên. Biển trở nên hung dữ, gió nổi lên, khuếch đại vũ điệu của những con sóng. Anh ngồi sụp xuống và lấy hai tay ôm đầu.
Cô lại gần anh không một tiếng động, cô đặt tay lên vai anh và cũng ngồi xuống.
- Chúng ta quay về thôi.- cô nói với anh – anh sẽ bị lạnh mất.
- Anh...
- Đừng nói gì cả, anh hãy coi cái này như một điềm báo, chúng ta sẽ qua đêm nay mà không tự dằn vặt mình, ngày mai anh sẽ tìm một cách nào đó, và rồi có thể đến bình minh thời tiết sẽ dịu lại.
Nhung Athur biết rằng gió biển báo hiệu sự bắt đầu của một cơn bão kéo dài ít nhất ba ngày. Biển nổi giận không bao giờ dịu đi trong đêm. Họ ăn tối trong bếp và nhóm lửa trong lò sưởi ở phòng khách. Họ nói chuyện ít. Athur suy nghĩ, không một ý tưởng nào xuất hiện trong đầu anh. Bên ngoài gió đã mạnh gấp đôi, uốn cong những thân cây đén gãy hẳn, mưa kêu choang choang ở những ô cửa sổ và đại dương lao vào cuộc tấn công không thương xót chống lại bức thành đá.
- Trước đây anh rất thích khi thiên nhiên trở nên dữ dội như thế này, tối nay thì có thể nói là một đoạn phim quảng cáo cho Twister
- Tối nay có thể nói là anh rất buồn rầu, Athur của em, nhưng anh không nên như vậy. Có phải chúng ta đang chia tay nhau đâu. Anh luôn nói với em rằng đừng nghĩ đến ngày mai, phải tận hưởng cái khoảnh khắc vẫn đang thuộc về ta này.
- Nhưng giờ thì anh không thể làm được như thế, anh không còn biết sống một khoảnh khắc mà không nghĩ đến khoảnh khắc sau nữa rồi. Em làm cách nào vậy?
- Em nghĩ đến những giây phút hiện tại này, nó là vĩnh cửu.
Đến lượt mình, cô quyết định kể cho anh nghe một câu chuyện, một trò chơi để anh khuây khoả, cô nói. Cô yêu cầu anh tưởng tưởng rằng anh vừa thắng một cuộc thi mà giải thưởng là như sau : mỗi buổi sáng một nhà băng sẽ mở cho anh một tài khoản và chuyển vào đó 86400 đô la. Nhưng tất cả các trò chơi đều có luật của nó, trò chơi này có hai luật như sau :
- Luật thứ nhất là tất cả số tiền mà anh không chi tiêu trong ngày thì đến tối sẽ bị lấy đi, anh không thể gian lận, không thể gửi số tiền ấy sang một tài khoản khác, anh chỉ có cách là chi tiêu thôi, nhưng sáng hôm sau khi thức dậy nhà băng lại mở cho anh một tài khoản mới, với 86400 đô la mới, để dùng trong ngày. Luật thứ hai : nhà băng có thể chấm dứt trò chơi này mà không cần báo trước; vào bất cứ lúc nào họ cũng có thể nói với anh rằng thế là chấm dứt, rằng họ đóng tài khoản lại và sẽ không có tài khoản khác nữa đâu. Vậy thì anh sẽ làm gì ?
Anh không hiểu rõ lắm.
- Nhưng đơn giản đấy chứ, đó là một trò chơi, mỗi sáng khi thức dậy người ta cho anh 86400 đô la, với điều bắt buộc duy nhất là phải chi tiêu trong ngày, số tiền không dùng đến sẽ bị lấy đi khi anh đi ngủ, nhưng món quà trời cho hay là trò chơi này có thể ngừng lại bất cứ lúc nào, anh hiểu chứ. Vậy thì câu hỏi là : anh sẽ làm gì nếu một món quà như vậy đến với anh ?
Anh trả lời một cách tự nhiên rằng anh sẽ tiêu từng đô la một để làm những cái gì mà mình thích, và sẽ tặng nhiều quà cho những người mà mình yêu mến. Anh sẽ tìm cách sử dụng từng đồng xu một mà cái “nhà băng kỳ diệu” này tặng để đem lại hạnh phúc cho đời anh và những người xung quanh anh, “ngay cả những người mà anh không quen biết nữa, vì anh không tin rằng anh có thể chi tiêu cho mình và cho những người thân của mình hết được 86400 đô la một ngày, nhưng em muốn dẫn đến cái gì thế ?” Cô trả lời : “Nhà băng kỳ diệu này tất cả chúng ta đều có, đó là thời gian ! Chiếc sừng màu nhiệm chứa đầy những giây đồng hồ điểm từng tiếng một!”
Mỗi buổi sáng khi tỉnh dậy, chúng ta được cho 86400 giây để sống trong ngày, và tối đến khi ta đi ngủ không được chuyển gì cho ngày hôm khác, tất cả những gì không được sống đã mất, ngày hôm qua vừa mới trôi đi. Mỗi buổi sáng phép màu này lại bắt đầu, chúng ta lại được 86400 giây để sống, và chúng ta chơi với cái luật không thể lẩn tránh được này : nhà băng có thể đóng tài khoản của chúng ta bất cứ lúc nào, và không thể báo trước : vào tất cả mọi lúc, cuộc sống đều có thể dừng lại. Vậy thì ta sẽ làm gì với 86400 giây mà ta có hằng ngày ? “Điều đó chẳng phải quan trọng hơn những đồng đô la hay sao, những giây được sống ?”
còn tiếp...