Mẹ của lauren ngồi trên một chiếc ghế ở lối vào phòng hồi sức. Khi thấy anh, bà đứng dậy và đi về phía anh. Bà ôm anh và hôn lên má anh.
- Tôi không quen anh, chúng ta chỉ gặp nhau có một lần, anh nhớ chứ, ở khu Marina ấy. Con chó thì lại nhận ra anh! Tôi không biết tại sao, tôi không hiểu hết mọi điều, nhưng tôi ơn anh đến nỗi tôi không biết cảm ơn thế nào cho đủ.
Rồi bà giải thích cho anh tình hình. Lauren ra khỏi cơn hôn mê từ mười ngày nay, vì lý do gì thì không ai biết cả. Một buổi sáng sớm, điện não đồ của cô, từ bao tháng nay vẫn phẳng lì, bỗng dao động, biểu hiện một hoạt động mãnh liệt. Một cô y tá trực đã nhận thấy tín hiệu. Cô đã báo động ngay tức khắc cho bác sĩ trực, và trong vài giờ căn phòng đã đông nghịt các bác sĩ thay nhau đến để cho ý kiến hoặc chỉ để xem cô bệnh nhân vừa ra khỏi một cơn hôn mê dài. Những ngày đầu tiên cô vẫn vô thức. Rồi dần dần, cô bắt đầu cử động các ngón tay và bàn tay. Từ hôm qua cô đã mở mắt trong nhiều giờ, chăm chú nhìn tất cả những gì diễn ra xung quanh mình nhưng hãy còn chưa thể nói hoặc phát ra bất cứ âm thanh nào. Một số giáo sư nghĩ rằng có lẽ phải dạy lại cô cách nói, những người khác tin rằng rồi việc đó, cũng như tất cả những việc còn lại, đến lúc thì đâu sẽ vào đó ! Hôm qua, cô đã trả lời một câu hỏi bằng cách chớp mắt. Cô rất yếu, và việc cánh tay lên dường như phải đòi hỏi cô phải cố gắng rất nhiều. Các bác sĩ giải thích đó là vì các cơ bị teo đi do vị trí nằm và sự bất động lâu như vậy. Cả điều này nữa, với thời gian và với việc đêìu trị phục hồi chức năng, sẽ được khôi phục. Cuối cùng, những chẩn đoán IRM- chụp ảnh cộng hưởng từ và việc chụp quét não cho kết quả lạc quan, thời gian sẽ khẳng định sự lạ quan này.
Arthur không nghe hết câu chuyện và đi vào phòng. Máy điện tim phát ra những tiếng đều đặn và đáng yên tâm. Lauren đang ngủ, mi mắt khép lại. Nước da cô nhợt nhạt, nhưng sắc đẹp của cô vẫn còn nguyên vẹn. Nhìn thấy cô, cảm xúc choáng ngợp người anh. Anh ngồi xuống thành giường cô và cầm tay cô trong tay mình, đặt một chiếc hôn vào lòng bàn tay cô. Rồi anh ngồi vào một chiếc ghế và cứ ngồi lâu như thế hàng giờ ngắm nhìn cô.
Sẩm tối cô mở mắt, chăm chú nhìn anh, và mỉm cười với anh.
- Mọi việc đều ổn cả, anh ở đây- anh nói khẽ- Em đừng làm mệt sức , ít nữa em sẽ nói được thôi.
Cô nhướng lông mày, do dự, và lại mỉm cười với anh, rồi cô ngủ thiếp đi.
Arthur đến bệnh viện hàng ngày. Anh ngồi đối diện với cô và đợi cô tỉnh dậy. Mỗi lần anh nói với cô, anh đều kể cho cô nghe những chuyện dễin ra bên ngoài. Cô không thể nói, nhưng cô luôn nhìn anh chăm chú khi anh nói với cô rồi lại ngủ thiếp đi.
Mười ngày nữa trôi qua như vậy. Mẹ của Lauren và anh thay phiên nhau trực. Hai tuần sau. lúc anh đến hành lang thì bà thông báo cho anh biết rằng từ tối hôm qua, Lauren đã nói lại được. Cô đã phát ra một vài từ bằng một giọng khàn khàn và ngọng nghịu. Arthur bước vào phòng và ngồi xuống cạnh cô. Cô đang ngủ, anh luồn tay vào tóc cô và dịu dàng vuốt trán cô.
- Anh nhớ giọng nói của em biết chừng nào- anh nói với cô.
Cô mở mắt, cầm tay anh trong tay cô, nhìn anh một cách lưỡng lự rồi hỏi :
- Nhưng anh là ai ? tại sao ngày nào anh cũng đến đây ?
Arthur hiểu ngay lập tức. Tim anh nhói lên, anh mỉm cười thật dịu dàng và đầy yêu thương rồi trả lời cô:
- Điều mà tôi sắp nói với cô đây sẽ không dễ nghe và thật khó chấp nhận, nhưng nếu cô vui lòng nghe câu chuyện của tôi, nếu cô vui lòng dành cho tôi sự tin cậy thì có thể cuối cùng cô sẽ tin tôi, bởi vì dù cô không hề ngờ tới, cô là người duy nhất trên đời mà tôi có thể chia sẻ bí mật này.
Hết