Hắn ngồi im, vò đầu bứt tóc, trán nhăn như khỉ. Mà thật ra hắn giữ cái tư thế này cả buổi rồi chứ ít gì.
Tất cả chẳng qua là do một bé nhí nhảnh khối dưới vừa cho hắn…lên đường.
[You must be registered and logged in to see this link.] 1. Một trò cá cược
Cô nàng bình thường thỏ thẻ là thế, dịu dàng là thế, vậy mà cái ngày tăm tối đó, đã cho hắn một trận ra trò chả kém gì mấy nhỏ bà chằn cuả lớp. Mà xét ra lỗi lầm có gì là to tát, chỉ vì hắn đá xong trận bóng giao hữu với tụi lớp B, thắng giòn giã lại bắt chúng dẫn đi ăn uống. Bé gọi điện nhè lúc điện thoại hết pin, đứng chờ đã đời rồi bỏ về. Cũng tại bé khó tính quá, mới chờ có nửa tiếng đã giận đòi chia tay thì ai dám cho bé…chờ thêm nửa tiếng nữa.
Chia tay. Buồn thật, nhưng sẽ không là gì quá kinh khủng cho một tên mặt mũi sáng sủa, tương lai sáng lạn như hắn. Tất cả chỉ vì trong một phút cao hứng, hắn đã to mồm khoe khoang bé, và hứng chí hứa hẹn sẽ dẫn nàng đến trong bữa tiệc sinh nhật Tuấn Anh. Tất nhiên, khoản cược giữa hắn và đám bạn chính là vấn đề gây đau đầu ngay lúc này đây. Bé ơi là bé, sao không bỏ người ta sớm hơn để còn kịp…tìm một bé mặt xinh dáng đẹp khác. Không thì dời ngày chia tay qua cuối tuần chết tiệt có phải phúc đức cho hắn không.
Ngồi lẩm bẩm ủ ê chán, thằng nhóc 17 tuổi khoác áo, lê dép bỏ ra ngoài. Trời lạnh thế này, tìm một góc yên tĩnh uống tí cà phê ấm cho phấn chấn để nghĩ ngợi có lẽ tốt hơn.
Quán nằm trong một con hẻm nhỏ, anh chủ tiệm là bạn cũ anh Hai, dân Kiến trúc nên quán nhìn “chất “ hẳn. Gọi một phần bánh ngọt chocolate và cốc cacao ấm, hắn giật mình nhìn lên cô nàng mặc áo phục vụ màu xanh vừa cúi xuống. Bất ngờ sửng sốt, rồi nhanh như chớp, cái đầu tinh quái lóe lên một ý nghĩ. Chúa ơi, đời con vẫn chưa vào ngõ chết!!!
2. Cứu “bồ”
- Đấy, đời nghiệt ngã thế đấy!
Linh - cô nàng phục vụ xinh xắn ở trên, xuống phần này hiện nguyên hình là con bạn cấp 2 nói nhiều như khứu của hắn - lúc này đang ôm bụng cười sặc sụa. Đưa mắt kín đáo quan sát một lượt, hắn mím môi. Linh hồi xưa học chung lớp 9, gầy nhom và đen thui, mắt lại cận thị và lúc nào cũng tụ tập cùng mấy nhỏ cùng phe. Linh trước mắt hắn giờ nhìn là lạ, tóc tém ót ôm lấy khuôn mặt hơi gầy, nhưng nụ cười rất, à, rất mê hoặc…
Hắn đơ, đầu óc loạn cào cào, nói sao để mở lời nhờ cô nàng một vụ cứu nạn? Linh nhíu nhíu mày nhìn hắn, rồi buông thõng.
- Để Linh giúp. Có mặt bữa đó là okie chứ gì?!
Hắn ngáp ngáp mấy cái liền, sao Linh có thể đưa ra một quyết định…tình cảm nhanh chóng vánh đến như vậy. À ừ, mấy trò này hơi trẻ con, nhưng mà…uhm…nghĩ đi nghĩ lại thì tụi nó vẫn đúng là hơn trẻ con một tí teo chứ mấy.
- Đổi lại, Quân phải đến quán phụ việc thay Linh trong một tháng. Một hợp đồng trao đổi công bằng đấy chứ?
- À…
Hắn trả lời một câu không rõ nghĩa, chẳng hiểu sao mình lại hơi hẫng, trao đổi công bằng thế kia mà. Linh lại cười, nắng tràn đầy trong ánh mắt trong veo. Hắn ngẩn ngơ nhìn, rồi chép miệng.
- Lâu không gặp, Linh khác quá. Sao trước đây tớ không nhận ra Linh xinh như thế nhỉ?
- Tại Quân chỉ nhìn, mà không thật sự thấy!
Hắn lại nhăn trán nghĩ, sao thế nhỉ. Có phải đúng như người ta nói, là các cô nàng bằng tuổi thì luôn chững chạc hơn?
3. Sao chưa một lần Quân cảm thấy?
Hai đứa bắt đầu chúi mũi soạn ra một kịch bản hoàn hảo nhất có thể. Đương nhiên là có khá nhiều tranh cãi khi hắn theo trường phái kịch tính Mỹ, còn Linh thì sướt mướt lãng mạn Hàn.
Ngày cuối cùng, chí chóe cãi nhau chán, hắn lại dắt xe chở Linh đi lòng vòng hàng quán.
Nhìn Linh ngồi trong quán đẹp, hí hửng với ly kem thứ 3 đầy ụ, mũi đỏ ửng cả lên.
- Quân nhớ cô Hóa lớp mình không? Cô ấy tháng trước nghỉ hưu rồi. À, nhỏ Lan Chi ngồi bàn trên tụi mình ấy, giành được suất học bổng toàn phần đi Úc đấy. Nhớ vụ 20.11 lớp tham gia lễ hội hóa trang không? Hôm ấy…
Những câu chuyện trôi nhanh, một vài thông tin ngắn ngủi chẳng đủ làm hắn nhớ đến gương mặt của những đứa bạn lâu năm không gặp. Linh nói huyên thuyên, hắn chăm chú ngắm Linh hơn là thật sự lắng nghe câu chuyện ấy. Điều gì đó như là tội lỗi khi vừa chia tay bé chưa được bao lâu, nhưng lớn hơn hết, là cảm giác mới mẻ và ngọt ngào khi hắn đưa mắt nhìn Linh. Sự tinh nghịch, ngổ ngáo nhưng rất đỗi trong lành và thánh thiện từ cô bạn cũ khiến trái tim hắn khe khẽ rung. Linh vẫn đang ăn ly kem thứ 4, mặt hớn hở.
Đưa Linh về, đường sau cơn mưa ươn ướt nước loang loáng ánh đèn. Lạnh. Linh mặc tạm áo khoác hắn, ngồi co ro thu người ở phía sau, miệng vẫn tíu tít nói cười. Tới trước cửa nhà, Linh nhảy phóc xuống, đưa trả hắn cái áo rồi nhanh chóng tạm biệt vù vào trong. Hắn ngẩn ngơ, tiếc tiếc vì Linh…nhanh quá.
Chỉ một tuần nhưng có điều gì đó đã thay đổi, những cảm giác này, sao chưa một lần hắn nhận ra?
4. Kịch bản bất ngờ
- Sinh nhật Tuấn Anh, ngày cuối tuần.
Bữa tiệc vừa bắt đầu ít phút. Nhạc, hoa và bóng bay nhiều vô số. Những hàng dài đồ ăn vặt do mấy cô nàng trong hội trổ tài thu hút đông đảo…tụi phàm ăn. Và mọi ánh mắt đổ dồn về khi hắn bước đến cùng Linh.
- Hả?
Một đám xúm xít quay tròn nhìn Linh. Hắn đứng im, vẻ mặt tự mãn. Không uổng công đầu tư, cô nàng hôm nay xinh kinh khủng.
- Linh ơi, tại bạn mà tụi này mất cho nó một tháng KFC rồi.
- Quen lâu chưa? Như thế nào nhỉ?
- Ủa? Tao tưởng đang quen nhỏ lớp 10?
Hải, thằng bạn thân nhất của hắn cũng đứng ngoài vụ này. Chứ sao nữa, nó cũng về phe cược với bọn kia khi biết tình án hắn đang lục đục. Linh nhanh nhạy, giả vờ ghen ghen, nhíu mày. Hắn hiểu ý, cười cười thôi đừng nhắc nữa, đang có Linh.
Mọi người vẫn đang nhìn, dò ý trên khuôn mặt hai diễn viên chính, theo cái kiểu nửa ngờ nửa tin. Bất ngờ, Linh kéo tay hắn lại gần, đặt lên má bạn mình một nụ hôn….
Tan tiệc, mọi người phụ ở lại dọn dẹp. Xong xuôi, hắn chở Linh về, im lặng suốt đường đi. Cảm giác hắn vẫn đang là bồng bềnh ở trên mây. Sao Linh lại làm thế? Điều này không hề có trong kịch bản. Hay Linh cũng đang thật sự có vấn đề như hắn lúc này đây? Nhưng hắn sẽ như thế nào nếu mọi chuyện đúng là như thế thật? Vui thì vui lắm, nhưng vẫn chưa có gì chắc chắn, mà ai lại dại dột đem đánh đổi tình bạn cho thứ mơ hồ mà bản thân mình còn chưa kịp hiểu ra?
Cũng như lần trước, về tới nhà, Linh phóng xuống xe, vẫy tay chào. Hắn vẫn ngẩn ngơ, im lặng nhìn. Linh tự nhiên bật cười khúc khích.
- Tí nữa quên, mai bắt đầu một tháng qua quán phụ tui làm việc. Trao đổi công bằng, hai bên đều có lợi.
Linh không nhắc gì về nụ hôn. Hắn dỗ mình, thôi có lẽ cô nàng cũng chỉ làm để tăng tính thuyết phục? Ngày mai sẽ đến phụ việc như lời mình đã hứa, dù sao ở cạnh Linh cũng rất vui.
Nhật ký Linh, ngày cuối tuần…
…Hắn ngốc thế nhỉ? Nghĩ mình làm tất cả chỉ vì một tháng phụ việc ít ỏi thế sao? Nhưng dù sao cũng “lời” một nụ hôn lên cái kẻ cưa hoài năm lớp 9 mà không đổ.
Lại tiếp tục có thêm một tháng bắt đầu một kế hoạch hấp dẫn cho tương lai. Mà lần này thì chắc chắn không cần là một vở kịch nữa…
Đặng Thị Hạnh Dung