| Nó và hắn quen nhau trên mạng, qua trang web”truongxua.vn”. Hai đứa ở cùng quê nhưng không học cùng trường. Mà cũng thật lạ, nói chuyện với bao nhiêu người qua mạng ảo nhưng chỉ có hắn là hợp với nó và trở thành đứa bạn thân thiết của nó. Có những lúc nó ghét khi nghĩ lại thời gian khủng khiếp ấy, thời gian nó phải đối mặt và chống chọi với nỗi cô đơn và sự tổn thương khi chia tay mối tình đầu. Nó đã phản ứng lại với nỗi đau ấy bằng cái cách mà trước đây, nó luôn cho là xấu xa và nguy hiểm: lên mạng nói chuyện với người lạ. Nhưng có lúc, nó phải cảm ơn điều ấy, vì sự chia tay ấy đã cho nó dám sống với chính mình, cho nó mạnh mẽ lên và hơn nữa, cho nó gặp một người bạn như hắn. Ban đầu, nó ghét hắn vì hắn hay nói những từ thô tục dù hai đứa phần lớn chỉ nói chuyện với nhau qua mạng. Nhưng dần dần, nó nhận ra hắn là một đứa rất thẳng thắn, sống có trách nhiệm và cũng gan lì, bướng bỉnh y như nó. Hắn đã giúp nó thoát khỏi cái vỏ bọc nhút nhát, tự ti của bản thân, dám hò hét và ca hát, điều mà trước kia nó không dám làm. Nó thấy cuộc sống của mình ý nghĩa hơn, phong phú hơn và tươi đẹp lên khi mỗi ngày, nó lại có những điều khác biệt để làm thay vì chỉ biết ngồi ở nhà và quanh quẩn bên đống sách vở như trước kia. Không biết tự bao giờ, nó xem hắn là thằng bạn thân chí cốt, người mà nó có thể dễ dàng kể mọi chuyện vui buồn trong cuộc sống. Mọi nỗi đau, sự tổn thương và cái quyết định “Không yêu thêm lần nữa, yêu đương là mất tự do”, nó đều tâm sự hết với hắn và được hắn ủng hộ rất nhiệt tình. Hắn cũng từng nói với nó “Tui cũng không yêu ai cho tới khi có nghề nghiệp. Yêu đương bây giờ ảnh hưởng nhiều lắm”. Mỗi khi nó kể cho hắn về những cái đuôi theo nó, hắn lại tặc lưỡi “Bà đúng là phù thủy. Bỏ bùa hết con trai nhà lành”. Nó không quên ném lại cho hắn thái độ khó chịu và cau có” Không đời nào tui đi bỏ bùa người khác, nghe chưa? Mà cẩn thận không tui bỏ bùa ông đó”. Mỗi lần nghe câu đó, hắn lại phá lên cười sảng khoái “Bà không bao giờ bỏ bùa tui được đâu. Tui phòng vệ rùi. Tui chỉ yêu có mẹ tui thôi!” Cứ thế, nó cảm thấy ngày càng thân thiết với thằng bạn và xem nó như một thằng bạn thân chí cốt. Không chỉ chia sẻ những nỗi buồn và niềm vui, nó còn nhận ra hắn còn là nơi cho nó tâm sự những ước mơ và dự định của mình. Khác với người ấy, không thích nó giao tiếp nhiều với xã hội, hắn khuyến khích và động viên nó hòa nhập và tự tin với mọi người, tham gia các hoạt động xã hội. Thấy những đứa bạn thân của hắn toàn trêu nó và hắn, nó chỉ cười thầm và đinh ninh một điều rằng hắn mà thích nó có mà trời sập, trái đất ngừng quay. Thế nhưng trái đất chưa ngừng quay, trời vẫn chưa chịu sập xuống thì nó nhận được một tin nhắn động trời. “Từ nay, tui sẽ không liên lạc với bà nữa. Bà cũng đừng liên lạc gì với tui. Bà đừng hỏi gì hết!” Nó bị shock, nó bối rối và hoang mang không biết thằng bạn gặp chuyện gì, nó đã làm gì sai khiến hắn tổn thương ghê gớm thế. Nó nhớ lại tất cả những câu chuyện gần đây của hai đứa, toàn là chuyện vui. Sao bỗng dưng hắn lại thế. Không chịu chấp nhận, nó liên tục nhắn tin hỏi hắn lí do. “Tui nói thât. Tui rất yêu bà. Tui cảm thấy rất khó chịu khi thời gian qua tui toàn phải kiềm chế tình cảm của mình, coi mình như một người bạn bình thường với bà. Giờ tui sẽ không liên lạc với bà một thời gian, có thẻ một năm hoặc hơn nữa, cho tới khi tui quên được bà. Bà nhớ giữ sức khỏe và coi như không có người bạn như tui.” Hắn viết một tràng cảm xúc qua tin nhắn như thể đến hôm nay, hắn mới được bộc bạch cái cảm xúc đã kìm nén từ lâu. Còn nó, nó ngồi bất động trên bàn học, đầu mông lung và rỗng tuếch. Mọi thứ đến quá nhanh và bất ngờ “Hãy làm điều gì tốt cho ông”. Nó nhắn tin ấy và khóc. Nó bị ốm đã hai ngày. Cả đêm nó không chợp được mắt bởi cơn đau họng và những cơn ho. Bạn trong phòng nó đi hết, chỉ mình nó cô đơn trong căn phòng nhỏ. Như mọi khi, nó đã nhắn tin ngay cho hắn để nhận được sự an ủi và động viên. Nhưng hôm nay, hắn cũng như người ấy, đã rời xa nó, nỗi đau như nhân lên gấp bội. Nó lên blog và viết về tâm trạng mình. Blog lúc này thật hữu hiệu, giúp nó xả stress, xả nỗi đau trong lòng mình. Nhưng nó chỉ là liều thuốc tạm thời. “Tui..tui xin lỗi bà. Tui không biết bà bị ốm nặng cho tới khi tui vô tình đọc blog của bà. Tui thật bồng bột và trẻ con. Tui không nên làm thế với bà. Bà tha lỗi cho tui chứ? Bà vẫn làm bạn với tui chứ? Viết tin nhắn này mà tay tui run run, viết đi viết lại mấy lần.” “Dzê….Yaaaaaa…” Dù đang ốm nhưng nó cũng phải reo lên sung sướng khi nhận được tin nhắn ấy. Nó nhắn lại ngay lập tức ‘Tất nhiên, tui luôn là bạn của ông mà”. Và sau đó, nó và hắn lại nói chuyện như những người bạn. Nhưng nó cảm nhận đã có một cái gì đó thay đổi trong tình bạn hai đứa. Nó không còn tự nhiên khi kể những cái đuôi vây quanh nó cho hắn vì nó biết làm thế, hắn sẽ bị tổn thương. Hắn cũng luôn né tránh khi nó kể chuyện tình của nó. “Nếu một ngày, tui có người yêu, ông có làm bạn với tui nữa không?’ “Tui không biết. Giờ tui không thể khẳng định được với bà điều gì cả.” Câu nói của hắn đã làm nó lo sợ. Nó bắt đầu thấy sự mong manh trong tình bạn hai đứa. Nó thật sự muốn hắn luôn ở bên nó như một người bạn thân chí cốt. Nhưng nó cũng hiểu làm như thế là ích kỉ với hắn. Và đến khi nó có người yêu, liệu hắn có rời xa nó? | |